Chương 3838:
Tư Mộ Hàn vẫn đang suy nghĩ miên man , ngay cả quản gia đi từ lúc nào anh cũng không phát hiện ra. Tư Mộ Hàn khẽ thở dài một hơi , lúc này dù có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì , tình cảm giữa anh và Tri Hạ đã không thể nào chia lìa được nữa rồi , cho dù giữa hai người có thù sâu hận lớn , anh cũng sẽ không chia tay với cô , đời đời kiếp kiếp , anh nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cô gái nhỏ của mình.
“Đang hỏi anh đó , sao anh không để ý đến em? Mộ Hàn , rốt cuộc anh đang nghĩ chuyện gì vậy?” Gọi Tư Mộ Hàn mấy lần cũng không thấy anh có chút phản ứng nào , Nguyễn Tri Hạ vội vàng lắc lắc tay anh , cô bĩu môi một cái , có chút tức giận.
Đã suy nghĩ thông suốt rồi , lúc này Tư Mộ Hàn mới có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác. Nhìn thấy cục nợ không mời mà đến , anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: “Vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện công ty , ngày mai anh định đến công tay một chuyến , đã nói trước rồi đó nhé , em phải đi cùng với anh!”
Anh khẽ véo mũi cô một cái , rồi đột nhiên bế cô đứng dậy , nhanh chân rảo bước đi vào trong nhà. Nguyễn Tri Hạ hét lên một tiếng , ôm chặt lấy cổ anh cười vui vẻ , dáng vẻ hoàn toàn không sợ chút nào.
Tư Mộ Hàn sải bước rất dài , rất nhanh đã về đến phòng mình , khi thả người ngã xuống giường , cũng đúng vào lúc ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ biến mất nơi cuối chân trời , trong phòng không bật đèn , cả phòng tối đen như mực , Tư Mộ Hàn cầm lấy tay Nguyễn Tri Hạ cúi người xuống , cánh môi chuẩn xác hạ xuống đôi môi nhỏ mềm mại của cô , bàn tay cũng từ từ trượt xuống.
Đợi khi Nguyễn Tri Hạ thức dậy , trong phòng chỉ còn lại một mình cô , cô bị đói tỉnh lại , bụng kêu lên ùng ục , không biết Tư Mộ Hàn đã đi đâu rồi.
Cô cũng không để ý chuyện này lắm , tự mình đứng dậy vươn vai rồi kéo cửa sổ ra , bên ngoài trời đã sáng rõ.
Lúc cô đang chuẩn bị xuống lầu , thì Tư Mộ Hàn mở cửa bước vào , nhìn dáng vẻ này hình như anh đang muốn gọi cô dậy.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày , nhón chân bước đến , tay vịn bờ vai anh , cả người dựa trên người Tư Mộ Hàn. Cơ thể mềm mại của cô giống như không xương bám chặt lấy anh , khuôn mặt còn đang ửng đỏ vì vừa mới ngủ dậy , nhìn vừa ngây thơ lại vừa hấp dẫn.
Nhìn thấy cảnh này Tư Mộ Hàn nóng cả người , đang tiếc bây giờ không phải cơ hội tốt , anh khẽ véo mũi cô gái nhỏ của mình một cái , rồi bế cô vào trong phòng tắm: “Chuyện ngày hôm qua đã đồng ý với anh có phải đã quên mất rồi hay không? Tri Hạ , rửa mặt mũi nhanh lên , rồi anh đưa em đến công ty làm việc.”
Dù sao cũng là ngày đầu tiên , phải thể hiện tốt một chút , Tư Mộ Hàn khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm , nụ cười vẫn luôn nở trên môi chưa từng biến mất.
“Vội như vậy làm gì , lỡ như hôm nay em ngủ quên mất , thì anh định làm thế nào?” Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò không biết anh sẽ làm thế nào , cô vừa rửa mặt vừa hỏi , thậm chí ngay cả nước dính trên mặt cũng chưa kịp lau hết , đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào anh.
“Anh không ngại bế em đi làm đâu , Tri Hạ , nếu không muốn để người khác trông thấy cảnh đó , lần sau em nên dậy sớm một chút nhé!”
Nói xong Tư Mộ Hàn nở nụ cười rồi quay về phòng , đứng trước tủ quần áo , một tay chống hông một tay đỡ cằm , đang suy nghĩ rốt cuộc để cô gái nhỏ của anh mặc như thế có được hay không , quá nhiều quần áo cũng có không ít phiền não.
“Anh nhìn gì đấy , toàn là đồ của con gái , phối hợp đồ thế nào anh có thể hiểu được sao?” Vẻ coi thường không hề che giấu chút nào , Nguyễn Tri Hạ chọc tức anh một câu , trả thù lại lời đùa anh vừa nói trong phòng tắm.
Sau khi kéo lưng quần đẩy anh ra ngoài , cô mới ngâm nga hát rồi mở tủ quần áo khéo léo chọn một chiếc váy ngắn màu đen , bên ngoài phối với một chiếc áo khoác mỏng nữa , vừa khéo che đi được phần lưng hở ra phía sau , tiếp đó cô lấy đồ trang điểm ra , trang điểm nhẹ nhàng cho mình , cuối cùng cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa , thấy không có vấn đề gì nữa , mới ngâm nga cất tiếng hát đi ra ngoài.
Lúc này Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sô pha , xem hết vài quyển tạp chí rồi mới thấy cô gái nhỏ của mình ra ngoài.