Tư Mộ Hàn vẫn nhìn hai người họ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nguyễn Tri Hạ nghe được lời anh ta nói, môi mấp máy, nhưng không biết nói gì.
Lúc này, cô không biết phải nói gì mới hợp.
Cô không thể từ bỏ kế hoạch của mình, còn Tư Mộ Hàn…
Tư Mộ Hàn bỗng thấp giọng cười, trong giọng cười có ý tự giễu.
Giây sau, giọng nói anh khôi phục lại sự lạnh lùng: “Thả bọn họ đi!”
Thời Dũng hơi do dự, như muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài, không nói nữa.
“Thả người.” Anh ta hất tay, bảo vệ sĩ thả người.
Vệ sĩ lập tức đứng qua một bên, nhường đường cho hai người.
Đêm đông rất lạnh, một cơn gió thổi tới, Nguyễn Tri Hạ run lên, tay lạnh hẳn đi.
Nguyễn Tri Hạ bị Lưu Chiến Thiên kéo ra ngoài biệt thự, cô đã quyết, không quay đầu.
Hai người ra khỏi biệt thự.
Đúng lúc, có một chiếc xe đi tới, dừng trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, Ly mặc đồ đen từ trong xe bước xuống, cô ta đi giày da, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất ngầu, khác hẳn với Ly trước đây mà cô gặp.
Cô ta nhìn Lưu Chiến Thiên, ánh mắt mang theo ý cười, lễ phép nói: “Thưa ngài.”
Lưu Chiến Thiên không lên tiếng, chỉ đẩy cô qua bên cô ta.
“Cô Hạ, lại gặp rồi.” Ly nói xong, kéo tay cô đẩy vào trong xe, rồi cũng ngồi lên xe.
Ly vừa lên xe, đóng cửa lại, tài xế tự động lái đi.
Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lưu Chiến Thiên thì sao?”
Ly rất kiên nhẫn giải thích: “Ngài Lưu còn chuyện khác phải giải quyết, ngài ấy rất bận.”
Nguyễn Tri Hạ nghe cô ta nói vậy, không tự chủ được nhìn sang.
Ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong xe, giúp cô nhìn rõ hơn.
Ly vẫn là Ly, nhưng khác hẳn với cô giúp việc trước kia, không còn sự yếu đuối nữa, mà đầy bản lĩnh và sự tự tin.
Dường như đọc được ý nghĩ của cô, Ly cười nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ mặc đồ khác nên trông hơi khác thôi.”
Nguyễn Tri Hạ lại không cười được như vậy: “Lưu Chiến Thiên gọi cô tới để ứng viện?”
“Đương nhiên rồi.” Khi nhắc tới Lưu Chiến Thiên, giọng nói cô ta cũng bỗng cao lên: “Ngài Lưu rất thông minh, ngài ấy sớm đã đoán ra được cô sẽ đưa mình vào nguy hiểm.”
“Không ngờ anh ta hiểu tôi như vậy.” Nguyễn Tri Hạ nói, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay bên hông đã siết chặt lại.
*
Trong sân ở biệt thự.
Sau khi Lưu Chiến thiên và Nguyễn Tri Hạ đi khỏi, Tư Mộ Hàn đang đứng yên bất động hồi lâu, bỗng cất tiếng: “Chặn bọn họ lại!”
Vệ sĩ nhìn nhau, chưa hiểu có phải Tư Mộ Hàn đã hối hận hay chưa, không động đậy gì.
Thời Dũng rất hiểu Tư Mộ Hàn, lên tiếng nói: “Bảo các anh chặn Lưu Chiến Thiên và cô chủ lại, không nghe thấy à!”
Vừa rồi anh ta cũng muốn nói, không thể thả Lưu Chiến Thiên và cô chủ đi như thế được, nhưng thấy Tư Mộ Hàn kiên quyết như thế, cũng không dám nói gì.
Khi đám vệ sĩ chạy ra ngoài, cũng vừa đúng lúc chiếc xe ô tô rời đi, trước cửa chỉ còn lại một chiếc xe, và Lưu Chiến Thiên vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.
Vệ sĩ mở cửa xe, quan sát kĩ, xác định bên trong chỉ có Lưu Chiến Thiên, lúc định đuổi theo chiếc xe kia, thì Tư Mộ Hàn đi ra.