Chương 303:
Lúc này, có người phục vụ của khách sạn cầm giày tới cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nói cám ơn, đi vào và ra ngoài.
Cô cũng không làm gì sai, không cần thiết phải hành hạ mình.
Cô thậm chí có chút hối hận vì trước đây cầm giày đập Tư Mộ Hàn quá nhẹ, chắc chắn nện vào trên người anh cũng chẳng đau.
Cô thật sự hối hận đấy.
Đang là mùa đông, Nguyễn Tri Hạ vừa ra ngoài đứng thì cả người đã lạnh tới run rẩy.
Nhưng ở cửa loại khách sạn bảy sao này cũng không có xe taxi, Nguyễn Tri Hạ phải khập khiễng đi tiếp về phía trước.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng vẫy được xe thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tim cô đột nhiên nảy lên, hơi hồi hộp cắn môi cầm điện thoại lên nhìn, mới phát hiện đó không phải là Tư Mộ Hàn gọi tới mà là Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ không thể nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, dường như thở phào nhẹ nhõm lại dường như thấy trong lòng nặng nề hơn.
Cô nghe máy: “Tiểu Lệ.”
Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống.
“Tối nay cậu tới tham gia bữa tiệc nhà họ Tư à? Tớ nhìn thấy cậu trong một diễn đàn trên facebook! Quả thật là đẹp tới mức át hết tất cả đám người ở đó rồi!”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, giọng nói lại chẳng có sức sống gì cả: “Làm gì có, trong bữa tiệc đó có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp.”
“Bọn họ làm sao có thể so sánh được với cậu chứ!” Thẩm Lệ nói xong cũng nhận ra Nguyễn Tri Hạ có vẻ không thích hợp: “Cậu làm sao vậy? Tớ nghe giọng cậu chẳng có tí sức lực gì cả. Chẳng lẽ trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ không trả lời mà hỏi ngược cô ấy: “Cậu ở nhà à?”
Thẩm Lệ đáp một tiếng: “Ừ.”
“Vậy tớ đến tìm cậu.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền cúp máy, nói địa chỉ của Thẩm Lệ cho tài xế biết.
Tài xế vừa nghe địa chỉ này liền hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Bạn cô là ngôi sao à?”
Chỗ ở của Thẩm Lệ là khu căn hộ cao cấp, có rất nhiều ngôi sao đều ở đó. Điều này cũng chẳng có gì là bí mật ở thành phố Hà Dương nữa.
Nguyễn Tri Hạ lại khẽ gật đầu: “Ừ.”
Lúc xuống xe, tài xế taxi còn đưa áo khoác của mình cho Nguyễn Tri Hạ: “Mùa đông mà cô mặc mỗi chiếc váy như thế sẽ bị lạnh đấy. Chắc cô cũng phải chờ một lát thì bạn cô mới tới đón. Cô khoác cái áo này vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn chiếc áo bông màu xám trong tay người tài xế mà nước mắt lại lập tức tràn ra.
Cô cũng không thể nói được là vì sao, chỉ đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Tài xế là một ông chú, vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ khóc thì sốt ruột gãi đầu: “Cô đừng khóc mà, người khác nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!”
Nguyễn Tri Hạ nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn, tôi không sợ lạnh. Chú còn phải lái xe đến khuya cơ mà? Với sức khỏe của tôi thì lạnh một lát cũng không có việc gì đâu.”
Bây giờ cô thật sự không lạnh, trong lòng cô thấy ấm áp.
Chú tài xế lại cho rằng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy áo khoác của mình khó coi nên không nói gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ xuống xe, nhìn theo chiếc xe taxi đi xa mới lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Lệ.
Điện thoại mới vừa được kết nối, cô lại nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên ở gần đấy.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Lệ vang lên ở cách đó không xa: “Alo, cậu đến rồi à?”