Chương 4129:
Nguyễn Tri Hạ cũng chưa ăn, sợ sẽ đói bụng, sau khi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, anh mới đến cạnh bàn bắt đầu ăn cơm chiều, thuận tiện câu được câu không nói chuyện với Nguyễn Hướng Minh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy mình vẫn chưa chợp mắt được bao lâu đã bị Tư Mộ Hàn đánh thức.
Đang ngủ say thì trở nên ồn ào, cả người Nguyễn Tri Hạ nháy mắt tức giận, nhưng nghĩ đến mình phải đi đón ông ngoại và anh trai, cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, giấu trong lòng, ngồi bên giường nửa ghé vào trên người Tư Mộ Hàn, iu xìu đạp đạp.
“Chuẩn bị cho em chút canh gà, vẫn còn thời gian một tiếng” Tư.
Mộ Hàn vắt khăn khô, để trước mặt cô.
Khăn lông ấm còn bốc hơi nóng, lau lên mặt rất thoải mái, vò vò.
trên đầu cũng rất dễ chịu.
Hít sâu hai cái, cộng thâm sự quan tâm của Hoa Dung, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng khôi phục sức lực, đi theo sau anh xuống dưới lầu.
Vừa tới cạnh bàn ăn, một bát canh gà còn nóng hôi hổi đã được bưng lên, một chén cơm rất đơn giản, phía trên còn có một quả trứng gà có chút rau xanh, bình thường cô cũng thích ăn lắm, nhưng hôm nay ngửi mùi vị kia khiến cô vô ý thức nuốt ngụm nước miệng, có lẽ là do đói, món này thực sự vô cùng mê người.
Sau khi nguyên một bát mì vào bụng, sức lực Nguyễn Tri Hạ đã tràn đầy, thời gian cũng không còn nhiều lầm, đang chuẩn bị đi gọi Nguyễn Minh Tú, thì tự cô ấy đã tới, có lẽ cũng đã nghỉ ngơi như cô, cho nên lúc này nhìn dáng vẻ tinh thần cũng không tệ lắm.
“Không chênh lệch thời gian nhiều, chúng ta nên xuất phát thôi, thứ hoan nghênh kia tôi thấy vẫn là thôi đi..” Sau khi cầm những dây lụa màu hồng màu lam kia về, Nguyễn Minh Tú đánh giá cẩn thận một phen, càng nhìn càng cảm thấy xấu hổ, thứ giống như trò trẻ con miễn cưỡng non nớt này lấy ra sợ không duyên không cớ khiến người ta chê cười, Vẫn là thôi đi, lần sau thay phương án khác.
“Tính toán làm gì, màu hồng đó rất dễ nhìn, chúng ta luyện tập ở nhà hơn một tiếng đấy! Minh Tú..”
Nghe xong kế hoạch gây bất ngờ mình chuẩn bị hơn một tiếng phải hủy bỏ, Nguyễn Tri Hạ lập tức mặc kệ, lôi kéo tay Nguyễn Minh Tú bắt đầu khóc thút thít, dáng vẻ uất ức không thôi, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
“Nhưng bây giờ đã không kịp chuẩn bị thêm lần nữa, đồ chị cũng đã sai người hầu lấy đi..” Nguyễn Minh Tú không ngờ phản ứng của cô lớn như thế, có hơi luống cuống nói.
“Như vậy à, vậy thì quên đi… Minh Tú, lần sau chị không thể như vậy biết chưa, em rất đau lòng” Nói xong, khóc hu hu bổ nhào vào.
ngực Tư Mộ Hàn, được anh dỗ một hồi lâu mới kết thúc, có thể nói là diễn trò xong.
Vốn còn đang lo cô khố sở, rốt cuộc ngược lại bị cô nàng này chọc cười, Nguyễn Minh Tú không vui liếc cô một cái, nhấn một cái vào trán cô.
rồi ra ngoài, lúc này thời gian đã muộn, không xuất phát nữa thì thật sự không kịp.
Đi ra từ khu hự, bên ngoài đen như mực, ngay cả đèn đường cũng có vài cái bị tắt, Nguyễn Tri Hạ không dám nhìn ra ngoài, luôn cảm thấy ánh đèn chiếu xuống, những nhánh cây xiêu xiêu vẹo vẹo kia tựa.
như quái vật, bất cứ lúc nào cũng sẽ bắt cô đi.
Toàn bộ hành trình đều ghé vào ngực Tư Mộ Hàn, cũng chưa ‘từng ngẩng đầu một lần, thắng tới khi đến đích, mới thở ra một hơi, cô yên tâm nhảy nhót đi theo sau lưng Tư Mộ Hàn đi tới lối ra sân bay.
Lúc này Nguyễn Kiến Định đang đỡ công tước Otto từ trên máy bay.
xuống, hao tâm tổn trí mười mấy tiếng, từ đêm này đến đêm nọ, dù tỉnh thần và sức lực của Nguyễn Kiến Định đây khá tràn đầy cũng cảm thấy rã rời, huống chỉ là công tước Otto.