Chương 213:
Nguyễn Tri Hạ cầm nĩa trộn mì Ý, chậm rãi ăn, không phản ứng lại với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
……..
Buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ tắm rửa xong đi ra, trong phòng vẫn trống không, không có bóng dáng của Tư Mộ Hàn.
Cô mặc bộ đồ ngủ vô cùng kín đáo, leo lên trên gường nằm, trong đầu đều nghĩ đợi lúc nữa Tư Mộ Hàn vào, nếu như anh muốn làm gì đó với cô, cô nên đáp trả thế nào….
Kết quả, đợi đến khi cô ngủ rồi, cũng không đợi được Tư Mộ Hàn.
Tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Nguyễn Tri Hạ mở mắt, muốn lật người, nhưng phát hiện cơ thể bị người khác ôm chặt, không nhúc nhích được.
Hơi thở quen thuộc bên cạnh nói cho cô biết, là Tư Mộ Hàn.
Cô cắn răng, kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn từ trên người mình ra, liền lăn sang bên kia giường, cách xa Tư Mộ Hàn.
Lúc này Tư Mộ Hàn cũng đã tỉnh, anh nghiêng người đối mặt với Nguyễn Tri Hạ, tóc hơi rối, đường viền áo ngủ trượt xuống một nửa, đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn vô cùng dịu dàng.
Nếu không phải sớm nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị bộ dạng này lừa.
Cô cảnh giác nhìn Tư Mộ Hàn, cô không biết anh quay về phòng từ lúc nào, lên giường thế nào, sao lại ôm cô trong lòng.
Tư Mộ Hàn lật người xuống giường, quay đầu nhìn cô, giọng hơi khàn, lời nói ra không có ý nghĩ nào khác: “Ngủ cũng ngủ rồi, cô trốn cũng vô ích.”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, ném cái gối về phía anh.
Tư Mộ Hàn bắt được cái gối, cũng không tức giận, đi thẳng vào phòng tắm.
Bữa ăn sáng là mì sợi, đây là do Tư Mộ Hàn yêu cầu.
Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ không muốn ăn sáng, nhưng Tư Gia Thành đáng thương khẩn cầu cô: “Xem ra chúng ta đều bị Tư Mộ Hàn bắt nặt, chị cũng ăn một phần đi…..”
“…….” Mặc dù cô muốn phản bác, nhưng lại không thể không thừa nhận Tư Gia Thành nói rất đúng.
Cô nấu ba bát mỳ.
Tư Gia Thành bưng một bát ra ngoài trước, sau đó, Nguyễn Tri Hạ lại lấy một cái bát, cầm hủ muối lại, bỏ nửa muỗng muối vào, sau đó chậm rãi khuấy.
Nguyễn Tri Hạ hài lòng nhếch môi cười, bưng tới phòng ăn, đặt trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ nấu phần của anh, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ mang theo nụ cười nhạt, gắp một đũa mỳ đưa tới trước mặt anh, ngữ khí dịu dàng nói: “Nếm thử coi mỳ tôi làm có ngon không.”
Tư Mộ Hàn gật đầu, có thể từ trong đôi mắt mèo xinh đẹp của cô thấy rõ sự phấn khích.
Bát mỳ này, chắc chắn có vấn đề.
Dưới ánh nhìn như đã hiểu rõ mọi việc của Tư Mộ Hàn, dọa cô muốn đổi lại bát mỳ.
Nhưng, ngay sau đó, Tư Mộ Hàn vẫn ăn mỳ do cô đút, sau đó mặt không biến sắc nói: “Mùi vị không tệ.”
Cho dù có mặn, hương vị cũng giống như mẹ anh nấu.
Sắc mặt như trong dự tính của Nguyễn Tri Hạ lại không xuất hiện trên mặt Tư Mộ Hàn, anh lấy đôi đũa từ trong tay Nguyễn Tri Hạ, cuối đầu chậm rãi ăn mỳ.
Nguyễn Tri Hạ mở to mắt nhìn anh ăn một mạch hết bát mỳ, sắc mặt không thay đổi chút nào.
Tư Mộ Hàn “nén giận” thế này, với Tư Mộ Hàn hôm qua uy hiếp, dọa dẫm cô hoàn toàn không giống là một người.
Tư Mộ Hàn cầm lấy ly nước, đột nhiên cười lên, trong mắt lóe lên sự đắc ý không dễ nhận ra.