Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2307:

 

“Có thể có chuyện giác nào đây? Tôi đã kiểm tra lại, thật sự không có chuyện gì khác.” Cố Tri Dân đưa tay ấn vào trán mình, cảm giác như sắp phát điên rồi.

 

Tư Mộ Hàn cảm thấy người anh em tốt này của mình chuyện gì cũng làm được, chỉ có chuyện tình cảm của bản thân thì biến thành một kẻ ngốc, đành phải nhắc nhở anh: “Nếu như có thể kiểm tra được một cách tùy ý thì chuyện ấy cũng không đáng để Thẩm Lệ tức giận cậu lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa buông xuống được.”

 

Cố Tri Dân giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng, tiến đến ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn: “Cậu có phải đã biết điều gì đó hay không? Có phải Tri Hạ nói gì với cậu rồi không?”

 

“Không biết, Nguyễn Tri Hạ cho dù biết chuyện gì cũng không thể nào nói cho tôi.” Không phải là anh chưa từng hỏi qua, nhưng chuyện của Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ rất kín miệng, anh tôn trọng tình cảm của cô và Thẩm Lệ, cũng không tiếp tục tra hỏi.

 

Cố Tri Dân hỏi anh: “Vậy sao cậu lại biết những chuyện này?”

 

Tư Mộ Hàn đưa tay chỉ vào đầu của mình, ánh mắt mang theo sự ghét bỏ.

 

 

Nguyễn Tri Hạ kéo tay Thẩm Lệ tiến vào thang máy.

 

Lúc đầu đang nói đến chuyện khác, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghiêm mặt nói: “Tớ đã gặp Tiêu Văn.”

 

“Tiêu Văn?” Thẩm Lệ dường như không thể nhớ ra người này, suy nghĩ một chút mới cười nói: “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ người này.”

 

Lúc ấy cô cãi nhau với Cố Tri Dân buột miệng nhắc tới, không ngờ đến bây giờ Nguyễn Tri Hạ vẫn còn nhớ kỹ cái tên này.

 

Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng câu môi: “Rất trẻ.”

 

“Đúng vậy, vừa tròn hai mươi tuổi.” Khuôn mặt của Thẩm Lệ cũng không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại giống như đang cảm thán.

 

Nguyễn Tri Hạ có chút nhìn không thấu Thẩm Lệ.

 

Cô gọi Thẩm Lệ một tiếng: “Tiểu Lệ.”

 

“Tớ biết cậu muốn nói gì, tớ không sao.” Trong ánh mắt Thẩm Lệ không thế có chút gượng gạo nào, đây cũng là lời thật lòng của cô.

 

Thẩm Lệ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Nếu như Cố Tri Dân thật sự có thể ở bên cạnh Tiêu Văn thì đó sẽ là điều vô cùng tốt, anh ấy cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, không cần lãng phì thời gian lên người tớ nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ trong lòng hoảng sợ: “Tiểu Lệ, cậu đang nói thật lòng sao?”

 

Trước kia mặc dù Thẩm Lệ cũng đã nói như vậy, có vẻ đối với Cố Tri Dân cũng rất tuyệt tình, nhưng cô chưa bao giờ thấy Thẩm Lệ dùng giọng nói thỏa hiệp và thoải mái như vậy khi nói về chuyện của Cố Tri Dân, giống như cô thật sự quyết định cắt đứt mối quan hệ cùng Cố Tri Dân.

 

“Đúng vậy, cuộc sống quá ngắn ngủi, hai năm nữa tớ cũng đã ba mươi tuổi, mấy năm nay vẫn luôn chuyên tâm quay phim, tớ cũng muốn nghỉ ngơi để cân nhắc bắt đầu một đoạn tình cảm mới, lần trước nói đến Tần Ngữ Minh kia, thật ra cũng là một người không tệ.”

 

Thẩm Lệ nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Khi nào cậu rảnh tớ đưa cậu đi gặp Tần Ngữ Minh, để cậu gặp anh ta, giúp tớ kiểm tra một chút.”

 

Nguyễn Tri Hạ cười không nổi.

 

Cô cũng không nói được điều gì, chẳng qua cảm thấy Thẩm Lệ như vậy rất không tốt.

 

Lúc này cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tri Hạ và cô bước ra ngoài: “Cậu có nghĩ đem chuyện kia nói cho Cố Tri Dân biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK