Chương 2946:
Cô mở cửa rất chậm, đầu tiên có thể thấy giày đàn ông, sau đó là quần tây, di chuyển lên trên chính là khuôn mặt quen thuộc.
Sau khi Cố Mãn Mãn nhìn thấy rõ mặt anh ta thì kinh ngạc nói: “Thật sự là anh!”
Không ngờ tới người đứng gõ cửa lại là Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh thật sự hơn nửa đêm đứng gõ cửa nhà cô.
Cũng không biết vì sao cô đột nhiên có cảm giác thần tiên rời khỏi tiên cung.
Dường như Đào Triển Minh cũng không biết cô cho rằng anh ta là người có chỉ số thông minh hơn người, năng lực vượt trội.
Đào Triển Minh nhìn thấy cô thì vẻ lo lắng trên mặt lập tức biến mất, lộ ra biểu cảm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nhìn Cố Mãn Mãn không nói chữ nào, cứ im lặng như vậy.
Cố Mãn Mãn cũng không biết anh ta muốn làm gì, nhưng đêm khuya đứng đây nói chuyện cũng rất kỳ lạ, cô mở cửa lớn hơn nói: “Anh mau vào đi.”
Cô vừa nói vừa đứng qua một bên nhường đường cho anh ta đi vào.
Đào Triển Minh bước chân đi vào.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh ta đến chỗ của Cố Mãn Mãn.
Chỗ ở của Cố Mãn Mãn giống như trong tưởng tượng của anh ta, một nơi tiêu chuẩn của một cô gái ở.
Khắp nơi đều lộ ra dấu vết sinh hoạt, cảm giác rất ấm áp.
Có thể nhìn ra được chủ nhân là một người rất nghiêm túc trong cuộc sống.
Điều này cũng nằm trong tưởng tượng của Đào Triển Minh.
Cố Mãn Mãn thấy Đào Triển Minh đi vào thì quan sát xung quanh, trong lòng cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
Đào Triển Minh rất thần kỳ, nếu người bình thường làm như vậy thì sẽ cảm thấy không lễ phép, xúc phạm người khác, nhưng khi anh ta làm thì không hề có cảm giác không thoải mái nào.
Ví như hiện tại, anh ta gõ cửa nửa ngày cũng không nói lời nào, chỉ nhìn xung quanh, Cố Mãn Mãn cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
Ngược lại có chút may mắn, mấy ngày hôm trước cô đã dành thời gian dọn dẹp nhà.
Hơn nữa cô cảm thấy Đào Triển Minh có hơi kỳ lạ.
Hơn nửa đêm, không lẽ anh ta đột nhiên nổi hứng thứ muốn đến tham quan chỗ ở của cô chứ?
“Anh…” Cố Mãn Mãn mở miệng, Đào Triển Minh quay đầu nhìn cô.
Cố Mãn Mãn cẩn thận hỏi: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cô chưa gọi điện thoại cho tôi.”
Vẻ mặt Đào Triển Minh bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, có vẻ không hoàn toàn nhẹ nhàng, nhưng không hề có cảm giác chất vấn, ngược lại giống như bị đối xử không công bằng muốn đòi một câu trả lời.
“Điện thoại? Điện thoại gì?”