Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1774:

 

“Hạ Hạ là một đứa trẻ rất thông minh!” Nói xong, anh quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, hôm nay em đi dự đám cưới của Tư Mộ Hàn rồi phải không?”

 

“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Tạ Ngọc Nam, cô không ngờ anh lại đột ngột hỏi điều này như vậy.

 

“Thật đáng tiếc anh không được thấy khung cảnh náo nhiệt như thế. Hiện trường lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Ngọc Nam nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt hóng chuyện.

 

“Nhàm chán.” Mặc dù việc xảy ra trong đám cưới của Tư Mộ Hàn không phải do Nguyễn Tri Hạ làm, nhưng cô cũng không hoàn toàn vô can.

 

Nguyễn Tri Hạ không muốn nói thêm về việc này nữa.

 

Cô ngước nhìn Hạ Hạ, rồi lại nhìn Tạ Ngọc Nam, hỏi anh: “Tại sao anh lại hỏi em chứ? Tại sao anh không nói chuyện của anh và Lưu Chiến Hằng đi?”

 

Sắc mặt Tạ Ngọc Nam đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

 

Nguyễn Tri Hạ im lặng, đợi anh lên tiếng.

 

“Anh nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của ba anh?”

 

“Ba của anh, Tạ Sinh sao? Nghe nói là bị bệnh mà chết mà?” Nguyễn Tri Hạ luôn chỉ biết về điều này thôi, lúc đó lại cảm thấy nghi ngờ, nhưng có quá nhiều điều xảy ra vào thời điểm đó, vốn đã không thể quan tâm hết được, chứ đừng nói đến việc điều tra cái chết của Tạ Sinh nữa.

 

“Đúng là chết vì bệnh, nhưng gần đây anh đã tìm thấy bằng chứng chỉ ra rằng Lưu Chiến Hằng là hung thủ giết người.” Tạ Ngọc Nam siết chặt tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.

 

Mối quan hệ của Tạ Ngọc Nam với Tạ Sinh không tốt lắm, nhưng rút cuộc thì đó vẫn là ba của anh ấy.

 

Dường như biết được Nguyễn Tri Hạ đang nghĩ gì, Tạ Ngọc Nam nói: “Không sai, anh ghét Tạ Sinh, nhưng ông ấy là ba của anh và là người thân duy nhất của anh.”

 

Nguyễn Tri Hạ vỗ vai anh.

 

Có một tia sáng lướt qua trong tâm trí cô, nhưng cô không thể giữ nó lại.

 

Cô trầm tư suy nghĩ một lúc, nhưng cô không thể nhớ nổi đành phải bỏ cuộc.

 

Trời tối, Nguyễn Tri Hạ đưa Hạ Hạ về nhà.

 

“Hạ Hạ, con lại đây, mẹ có vài chuyện muốn nói với con.” Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sofa, gọi Hạ Hạ đang chơi giày trượt patin ở cửa.

 

“Vâng!” Hạ Hạ vui vẻ chạy về phía Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

 

“Tại sao con lại mời chú Ngọc Lan đến nhà ăn tối? Con vẫn còn nhỏ, việc này con nên thảo luận trước với mẹ chứ.” Nguyễn Tri Hạ kiên nhẫn nói với Hạ Hạ.

 

Hạ Hạ cúi đầu, vặn xoắn hai bàn tay nhỏ vào nhau, thì thầm nói: “Nhưng mà, mẹ không có bạn bè. Gần đây mẹ không được vui lắm. Chú Ngọc Lan là bạn của mẹ. Chú ấy đến nhà ăn cơm tối, mẹ không vui ạ?”

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ kịp trả lời, con bé ngước lên và nói: “Nếu mẹ không vui, lần sau con sẽ không kêu chú ấy đến nữa.”

 

Lòng vòng như vậy, hóa ra Hạ Hạ đã nghĩ nhiều như thế.

 

Nguyễn Tri Hạ rất cảm động, lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

 

Hạ Hạ lại có thể nhìn ra được gần đây tâm trạng cô không vui.

 

Cả ngày chỉ suy nghĩ cách đối phó với Tư Mộ Hàn, làm sao mà cô có thể vui được?

 

Ngay cả Hạ Hạ cũng nhận ra rồi.

 

“Mẹ rất vui. Nếu con thích chú Ngọc Lan, chúng ta sẽ thường xuyên ăn cơm cùng với chú ấy, được chứ?” Nguyễn Tri Hạ kéo Hạ Hạ vào trong lòng.

 

Hạ Hạ nhỏ nhắn mềm mại, cô bé vỗ nhẹ lên lưng Nguyễn Tri Hạ, như thể đang an ủi cô vậy.

 

Chỉ vậy thôi cũng làm Nguyễn Tri Hạ mắt đỏ lên.

 

Nguyễn Tri Hạ giọng nghẹn ngào nói: “Hạ Hạ, mẹ xin lỗi đã làm con phải lo lắng…”

 

“Mẹ không cần xin lỗi đâu …” Hạ Hạ dậm chân vẻ giận dữ.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ buông lỏng vòng tay đang ôm Hạ Hạ, véo nhẹ mũi con bé: “Được rồi, chúng ta sẽ không nói lời xin lỗi với nhau.”

 

“Hì hì!” Hạ Hạ cười với giọng ồm ồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK