Chương 3700:
Sau khi nhìn thấy hình ảnh thấp thoáng của căn nhà gỗ , động tác của cả nhóm tăng nhanh không ít. Nôn nóng bước nhanh được vài phút , một ngôi nhà gỗ ẩn nấp trong bụi cây hiện ra trước mặt mọi người. Ngôi nhà gỗ này nấp kỹ tới mức nếu như không có người dẫn đường , chắc chắn bọn họ sẽ không thể tìm được nơi này.
“Ông Cố , ông có biết nơi này không?” Nơi kín đáo này cực kỳ phù hợp để giấu người , nếu như ngay cả một kiểm lâm đã từng ở trên núi hơn bốn mươi năm mà cũng không phát hiện , rốt cuộc làm thế nào Trần Tuấn Tú lại biết đến nơi này? Nếu là bởi vì may mắn , vậy thì vận may của ông ta quá đáng sợ rồi đó. Chắc chắn trong lúc ông ta mất tích đã xảy ra một số điều mà anh ấy không biết.
“Tất nhiên tôi biết đến nơi này , chỉ là chỗ này đã bị bỏ hoang từ mười mấy năm trước , lúc ấy căn nhà gỗ này đã sụp đổ , cũng gần bảy tám năm rồi tôi chưa từng tới đây , cho nên tôi cũng không biết nó được sửa chữa từ lúc nào nữa.”
Ông Cố xua đôi tay rồi không ngừng lùi lại phía sau , sau đó dựa vào gốc cây mệt đến độ sắc mặt đã tái nhợt và tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Nguyễn Kiến Định không hề để ý đến lời giải thích của ông ta mà cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu , rồi ra lệnh cho vệ sỹ trói Dương Thừa Húc vào gốc cây ở bên ngoài , còn mình thì dẫn theo hai người nữa chậm rãi đi qua , cánh cửa của căn nhà gỗ vẫn đang đóng chặt , mặc dù đã biết Dương Minh Hạo rất có thể đã cao chạy xa bay , nhưng vẫn cần phải cẩn thận một chút , dù gì nếu như một chỗ nào đó ở đây có cài đặt bẫy rập dù chỉ nhỏ nhất cũng khiến cả bọn đều bị tóm gọn.
May mà cả dọc đường đều bình an vô sự , khi họ đẩy cánh cửa bước vào , có thể nhìn thấy lớp bụi dày đặc bay đầy trong không khí dưới ánh sáng chiếu vào , ngọn lửa trên chiếc bếp lò ở giữa căn phòng đã bị dập tắt từ lâu , bốn bề lạnh ngắt như thể trước kia chưa từng có người ở đây , thậm chí bên trong ngay cả những loại đồ vật như chăn đệm đều không có.
Ngoại trừ một số dấu chân lộn xộn mờ nhạt trên nền đất , có lẽ sẽ không ai tin rằng có người đã từng tới đây.
Nguyễn Kiến Định đi ra khỏi căn phòng với vẻ mặt u ám , sau đó cho người phân chia người đi tìm kiếm xung quanh , kể từ lúc họ tìm thấy Trần Mộc Châu cho đến khi anh ấy đưa người đến nơi này tìm thì thời gian cũng chưa đầy ba tiếng đồng hồ , nếu như Trần Tuấn Tú còn muốn dẫn theo một đứa bé đi vào đường núi hiểm trở như vậy cũng không thể đi xa được.
Nhưng nếu như ông ta nhất định muốn trốn thì mấy người họ cho dù có mất cả một tuần cũng chưa chắc đã tìm thấy người.
Trong thoáng chốc sự việc lại rơi vào tình cảnh bế tắc một lần nữa , Nguyễn Kiến Định cho người tìm kiếm trước , cảm thấy đau đầu đến mức đưa tay bóp trán , đưa Dương Thừa Húc trở về gặp Trần Mộc Châu thì trời cũng đã sắp tối đen rồi , vì vậy anh cần phải nhanh chóng xuống núi , khi đêm xuống ở trong núi càng nguy hiểm hơn.
Khi xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều , cả nhóm người cũng đều ăn mặc thoải mái dễ vận động , cho dù có phải dẫn theo hai người nữa thì vẫn đi khá nhanh , chẳng mấy chốc họ đã xuống dưới chân núi , sau đó đi thẳng tới bệnh viện nơi Tư Mộ Hàn đang ở , khi lên xe cả người đều dựa lên lưng ghế mệt đến không được.
Đã lâu lắm rồi Nguyễn Kiến Định không phải vận động với cường độ cao như vậy , leo núi mất một ngày trời , cuối cùng cái giá phải trả chính là đôi chân không xong , đau nhức khó chịu , ngay cả việc đi bộ trên mặt đất bằng phẳng cũng không thể chịu nổi , vì vậy việc leo lên leo xuống cầu thang quả thật cũng vô cùng chật vật.
Nguyễn Kiến Định lê tấm thân cứng ngắc bước tới phòng bệnh , trên tay Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang cắm kim truyền dịch , còn Tư Mộ Hàn đang nằm bò bên cạnh mép giường say ngủ. Anh ấy bước chân nhẹ nhàng đi tới rồi nhìn thoáng qua một chút , cũng không hề có ý định quấy rầy đến cậu em rể khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ này. Tuy nhiên anh ấy vẫn còn chưa kịp bước vào thì Tư Mộ Hàn đã cau mày thẳng người dậy , trong đôi mắt không hề có chút mờ màng nào cả. Anh quay đầu nhìn Nguyễn Kiến Định , sau khi nhận ra là người quen thì mới thả lỏng người , ngước mắt nhìn số thuốc nước vẫn còn dư đang treo bên trên rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Sao rồi , bác sĩ nói như thế nào vậy?” Nếu như người đã tỉnh thì anh ấy cũng không cần phải chú ý quá nhiều , bước tới kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh ra rồi ngồi đối diện với anh , sau đó nhẹ nhàng khẽ vuốt tóc trên gò má của Nguyễn Tri Hạ rồi nhìn về phía anh.