Kỳ thực trật tự không giúp ích quá nhiều cho kinh tế, đôi khi kinh tế phát triển không mấy liên quan tới trật tự, khi Vân Chiêu vắng mặt, rất nhiều việc làm ở Quan Trung rõ ràng đột phá quy củ của y.
Vì thế.
Trong ba năm, giá lương thực lần đầu tiên xuất hiện xu thế đi lên.
Mà tiền thuế thu được của hoàng triều cũng đạt tới đỉnh cao chưa từng có.
Trong ba năm này, thiên hạ Đại Minh tăng thêm rất nhiều đường xá, công trình thủy lợi, đường sắt, cầu cống, học việt, y viện ...
Chỉ tính ở thành Ngọc Sơn tòa thành này cách thành phố trong mơ Vân Chiêu không xa.Đường xi măng sạch sẽ, đèn đường khí đốt, cống ngầm, hệ thống cung cấp nước ăn, cùng với các loại công năng thành phố biến nó thành tòa thành khác biệt hoàn toàn với thời đại.Đó là thành của Vân Chiêu.
Có điều Vân Chiêu về rồi, lập tức mọi người trở nên quy củ, không ai dám đi quá giới hạn nửa bước.
Thậm chí ngày đầu tiên hoàng đế trở về, tri phủ Trường An an bài chặt đầu thị chúng, tổng cộng có ba cái.
Ba người này chắc chắn là chết đáng tội, chứng cứ xác đáng không phải nghi ngờ, bị giết cũng chỉ khiến bách tính hò reo.
Trong ba năm, đường sắt của Vân Chương rốt cuộc thông tới Bảo Thành, đây là chuyện đáng để toàn quốc ăn mừng.
Từ tư liệu nội bộ có thể kết luận tuyến đường sắt thông từ Quan Trung tới Thục này trải trên xương cốt, 5 vạn nô lệ tham dự xây dựng đường sắt, cuối cùng chưa tới 400 được hộ tịch Đại Minh.
Vân Chương nói, 5 vạn nô lệ kia đa phần trốn vào Tần Lĩnh, còn 400 người có được hộ tịch, đều là người tốt được lựa chọn.
Vân Chiêu không đi hoài nghi hay truy cứu chuyện này, dù sao nó xuất hiện được sự cho phép ngầm của y.
Trong ba năm, Vân Chương đã thành thanh niên anh tuấn cao lớn, thậm chí còn cao hơn Vân Chương một ít.
Có lẽ vì xây dựng đường sắt trong thời gian dài, hiện hắn đang thúc đẩy thành lập bộ đường sắt, đó là bộ lớn có quyền chỉ huy vận hành, vận chuyển đường sắt, xây dựng đường sắt.
Là người khởi xướng, Vân Chương cho rằng mình nên là bộ trưởng đầu tiên.Đây là việc rất rắc rối phức tạp, khi Vân Chiêu về tới Ngọc Sơn thì Vân Chương đã báo lên đại hội đại biểu, một khi được thông qua, Vân Chiêu ký tên, cơ cấu mới sẽ chính thức vận hành.
Hôm đó, Vân gia lần đầu ăn bữa cơm đoàn tụ đầy đủ thành viên sau ba năm.
Từ sau khi Vân Chương, Vân Hiển trưởng thành, Vân Chiêu từ lâu không còn là chủ lực trên bàn ăn nữa.
Dáng ăn Vân Xước không tốt lắm, chẳng có tí gia giáo nào, đó là do bị mẫu thân dạy hư, Vân Chiêu chuẩn bị để khuê nữ tốt nghiệp xong làm bí thư cho y, còn về phần Lê Quốc Thành, tên này gần đây ngày càng không an phận, nên đuổi đi rồi.
Vân Đóa bây giờ vẫn rúc trong lòng Tiền Đa Đa húp cháo gạo.Ở chuyện ăn cơm, Vân Chương rõ ràng không bì được Vân Hiển, cách ăn của Vân Hiển là ngấu nghiến, còn Vân Chiêu điềm đạm hơn nhiều, tuy mồm nó nhai không ngừng nghỉ, song không sánh được với kiểu ăn uống thô bạo như dã nhân của Vân Hiển.
Bữa cơm hôm đó cuối cùng là Vân Nương, Vân Chiêu, Phùng Anh, Tiền Đa Đa, Vân Xước, Vân Đóa cùng nhìn Vân Chương, Vân Hiển ăn cơm.
Người ăn xong cuối cùng là Vân Hiển, hắn ném khúc xương đi, rửa tay nói:” Cơm ở nhà vẫn là ngon nhất.”
Vân Chương không chút khách khí răn dạy:” Sau này đệ phải quen với khẩu vị Diêu Châu, tốt nhất phát triển được món ăn Diêu Châu hợp khẩu vị đệ, đứng núi này trông núi nọ không phải cách làm chuyện lớn.”
Vân Hiển gật đầu:” Đại ca có lý đấy, nhưng Diêu Châu lớn hơn đệ tưởng tượng quá nhiều, cũng hoang vu hơn tưởng tượng, may mà dã nhân khá hiền hòa, đó là cái lợi duy nhất.”
“ Kỳ thực ta muốn đi Diêu Châu.”
“ Làm gì có cái lý đó, từ cổ luôn là trưởng tử trông nhà, thứ tử khai thác ....”
Vân Chiêu không thèm để ý lời chúng nói, về cơ bản bây giờ đừng mong nghe ra chúng nói thật hay nói dối nữa, quay sang trêu ghẹo tiểu khuê nữ.
Vân Nương thì cười híp mắt nhìn cảnh con cháu hòa thuận, bà thực sự già rồi, không còn mong mỏi gì nhiều nữa, chỉ mong trước khi mình chết, cảnh tượng trước mắt sẽ là thế này.
Phùng Anh, Tiền Đa Đa cũng không vạch trần lời nói dối của hai đứa nhi tử, làm thế chả tốt cho ai cả.
Thế nhưng bọn chúng tự vạch mặt nhau trước, Vân Hiển thấy Vân Chương rõ ràng ứng phó qua loa với mình thì thở dài:” Đại ca, lời đệ nói là thật đấy.”
Vân Chương không vui:” Lời ta nói cũng là thật.”
Vân Nương giảng hòa:” Được rồi, được rồi, hai đứa đều nói thật.”
Vân Chương không thèm tranh luận với đệ đệ nữa, quay sang phụ thân:” Chuyện bộ đường sắt cha mau phê duyệt đi, con lập tức đi nhậm chức.”
Vân Chiêu vốn đã có chịu với màn đóng giả hòa thuận của huynh đệ chúng, nghe câu này càng nóng máu vỗ bàn:” Cái gì mà nói cha phê duyệt, phải thông qua trình tự đại hội, ta mới có thể phê duyệt, quy trình không đúng, còn làm bộ trưởng cái gì ...”
Vân Chương lẩm bẩm:” Cởi quần đánh rắm.”
“ Con nói cái gì?” Lửa giận Vân Chiêu vọt lên tận óc:
Phùng Anh vội vàng vung tay đánh lên đầu nhi tử một cái:” Còn không mau xin lỗi cha con, Đại Minh là thiên hạ của tất cả người Đại Minh, không phải thiên hạ của Vân thị, không được cơ cấu tối cao đồng ý, cha con không thể phê duyệt. Sau này ngàn vạn lần đừng nói năng bừa bãi.”
Vân Chương rót trà cho phụ thân, hai tay đưa lên:” Hài nhi biết sai rồi, xin phụ hoàng thứ tội.”
Vân Chiêu bực tức nhận lấy chén trà, áp lửa giận xuống, khuyên nhủ:” Bây giờ nhìn có vẻ như chỉ là chuyện qua loa cho có, nhưng sau này chưa chắc đã như thế, đợi người dân quen với quy trình này, đại hội đại biểu sẽ có quyền uy thực sự.”
“ Trước kia ta lập ra đại hội đại biểu, mục đích chính là để các cơ cấu quyền lực quốc gia tìm một chỗ thỏa hiệp với nhau, xúc tiến cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”
“ Giờ đại hội đại biểu này chỉ là cơ cấu quyền lực đại biểu, nhưng qua vài năm nữa, con sẽ phát hiện, đại biểu nơi đó sẽ có ý chí cá nhân, nông dân đại biểu lợi ích nông dân, công tượng có thể đại biểu cho công tượng.”
“ Bây giờ ta có thể một lời định đoạt như con nghĩ, nhưng về sau thì sao, nếu con muốn thông qua một chuyện quan trọng thì phải kiêm cố lợi ích các bên. Lúc ấy căn bản không có thứ quái vật như hôn quân xuất hiện, vì quyết định tốt hay xấu do tập thể quyết địch, trách nhiệm là trách nhiệm của mọi người.”
Vân Chương không cam tâm: “ Hoàng gia là người hi sinh lớn nhất ở chế độ này.”
“ Ngu xuẩn.” Vân Chiêu cười lạnh:” Hoàng gia mới là bên thu hoạch lớn nhất ở chế độ này, nói thẳng ra, năng lực của con và Vân Hiển chỉ ở mức trung bình, không đủ để quản lý bản địa rộng lớn, cũng không thể khống chế Diêu Châu xa xôi, ngay cả cha kỳ thực cũng không đủ bản lĩnh điều hành quốc gia to lớn này, may mọi người tin tưởng cha, nên miễn cưỡng lên làm hoàng đế.”
“ Vì sao cha phải ra sức thúc đẩy dân trí, vì như thế bách tính mới không dễ dàng bị kẻ dã tâm lừa gạt, có tác dụng ổn định thống trị của Vân thị, tương lai bách tính mới là trợ lực lớn nhất của Vân thị.”
“ Cho nên Vân thị phải cố gắng duy trì đại hội đại biểu, không được để nó sụp đổ, nỗ lực cho bách tính tầng chót cơ hội vươn lên. Một khi phát hiện Đại Minh bản địa có dấu hiệu giai cấp cố định hóa, phải lập tức thanh trừ một nhóm người.”
“ Sở dĩ để Vân Hiển ở Diêu Châu lập một vương đình khác là giảm thiểu tính tàn khốc của đấu tranh giai cấp bản địa. Đem một cuộc đấu tranh ngươi sống ta chết thành kẻ thắng tiếp tục ở lại bản địa, kẻ thua ra hải ngoại phát triển.”
“ Như thế có thể giữ được sức sống chính trị của bản địa, có thể giảm bớt tính nguy hiểm của loại bình thường như con lên làm hoàng đế. Một quốc gia hai chế độ, nhìn tựa chia rẽ nhưng là một thể. Dù là chính thế nào đi tới đường cùng, người ta cũng chỉ cho rằng chế độ đã mạt lộ, không phải vương triều Vân thị mạt lộ.”
“ Ta vì hai đứa ngu ngốc phải dốc hết tâm huyết, các con không hiểu, đúng là quân khốn kiếp.”
Danh Sách Chương: