Hôm nay không có trăng, nên đêm tối càng tối, giơ tay ra không thấy ngón.
Không có trăng nên ngân hà càng rực rỡ, mùa hè ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ nghe câu chuyện ái tình duy mỹ của họ thành đề tài của mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Có lẽ hôm nay Vân Chiêu nhìn lầm, y luôn cảm thấy sao Chức Nữ đang bỏ chạy, sao Ngưu Lang do ba ngôi sao tạo thành gánh một đôi nhi nữ một lớn một nhỏ đang truy đuổi ...
Vân Chiêu sợ những lời Tiền Đa Đa nói, đồng thời cũng bị lời nàng nói làm tổn thương.
Chẳng lẽ mình đã trở thành một người máu lạnh như thế rồi sao?
Y không muốn mang tâm tư biến thái cảm thụ ôn tình mỹ nhân lần cuối cùng, tiến hành chuyện ân ái không cách nào miêu tả, sau đó buổi sáng vội vã rời đi, ném cho mỹ nhân tấm lụa trắng để nàng tự xử lý.
Sau đó tới trước quan tài của mỹ nhân, vờ vịt rơi vài giọt nước mắt, vỗ quan tài nói, không phải ta muốn giết nàng, mà là trời muốn giết nàng ... Ta vẫn yêu nàng.
Giống tên chó má Đường Minh Hoàng.
Vân Chiêu cũng không hiểu Sùng Trinh giết lão bà, chặt đứt tay khuê nữ có tâm tư gì, càng không hiểu những tên khốn kiếp dẫn cả nhà từ già tới trẻ lên trận giết địch, cuối cùng lấy lão bà, tiểu thiếp nấu canh cho tướng sĩ ăn, để rồi bản thân được danh anh liệt có chút áy náy gì không?
Nam tử đại trượng phu chiến tử thì chiến tử, thân là nam nhân, bảo gia vệ quốc là một phần trong sinh mệnh, chẳng có gì to tát.
Huynh đệ thủ thành, tới khi không còn sức nữa phải dựa vào ăn thịt người lấy sức, vậy thì tự mình đi làm, rửa sạch thịt của mình, từng nhát dao xẻ thịt của mình cho vào nồi.
Vừa làm vừa hỏi đám huynh đệ có phải là thịt thái hơi dày không, vừa cảnh cáo huynh đệ, mấy ngày qua dạ dày của mình không tốt, nếu muốn ăn nội tạng thì phải rửa sạch vài lần.Đó mới là hào khí nam nhi " cắt thịt đem nhắm rượu, đàm tiếu quỷ thần kinh".
Vân Chiêu tự cho rằng linh hồn mình rất cao quý, bởi thế hành vi của đàm người kia khiến y tổn thương.Ánh lửa lập lòe từ đầu thuốc và ánh sáng từ đít đom đóm đua tranh, Vân Chiêu không hút thuốc, y biết thứ này độc hại hơn ai hết, nhưng hôm nay y phá lệ.
“ Lão tử đã ôn hòa hết mức rồi, vì sao bọn họ vẫn hiểu lầm mình?” Vân Chiêu gãi gãi cái chân bị muỗi chiếu cố trong bóng tối, y vẫn chưa thông:
“ Vì chàng đã thành hoàng đế rồi.” Giọng Tiền Đa Đa từ sau lưng truyền tới:
“ Ta là hoàng đế, ha ha ha.” Vân Chiêu thoáng chốc bùng nổ, như dã thú vừa thức giấc, quay lại gầm gừ:” Vậy ta đăng cơ ở đâu? Hoàng cung của ta đâu? Long bào của ta đâu? Ba nghìn hậu cung của ta đâu? Ao rượu rừng thịt của ta đâu? Đại hội khỏa thân của ta đâu?”
Hai tay Tiền Đa Đa bám vào vai Vân Chiêu, cả người áp dựa hẳn lên lưng y, hơi thở âm ấm phả vào tai khiến y ngưa ngứa:” Lễ đăng cơ của chàng là khi chàng xuất hành, bách tính ở hai bên đường reo hò, hoàng cung của chàng trong thành Ngọc Sơn này, nơi ai cũng coi là thánh địa trang nghiêm nhất. Long bào của chàng đã lấy ra cho những bách tính y phục lam lũ vá quần áo rồi, ba nghìn hậu cung của chàng đang ở trên lưng chàng, một mình thiếp bằng hai nghìn chín trăm chín chín người.”
“ Chàng muốn ao rượu rừng thịt, thiếp sai đám Vân Hoa treo thịt khô trong nhà lên, đem hết rượu tồn trong nhà đổ vào ao. Nếu chàng muốn mở đại hội khỏa thân, thiếp thân bồi tiếp chàng, khi ở Ngọc Sơn, hai chúng ta không phải là chưa từng mở hội.”
“ Cút!” Vân Chiêu vẫn còn tức giận lắm, lúc này cảm xúc khó diễn tả, muốn đập phá cái gì đó, không muốn Tiền Đa Đa vô tình bị mình làm bị thương:” Đợi khi nào ta nguôi giận nàng hẵng tới.”
Tiền Đa Đa chẳng sợ hãi, thổi một hơi vào tai y, giọng ám muội: “ Thế không mở đại hội khỏa thân nữa à?”
“ Cái đó ... À, ừm, nên mờ, mà .. ừ, có thời gian hẵng nói.”
Vì thế trong cái đêm xòe tay không thấy ngón ấy, hai người buồn chán, thừa lúc bốn phía không có ai, đàm luận chi tiết đại hội khỏa thân ... Trừ Tiền Đa Đa nhất định khoe khoang một mình nàng có phong tình của hai nghìn chín trăm chín chín mỹ nhân ra, Vân Chiêu đại thể hài lòng.
Sáng ngày hôm sau Vân Chiêu tinh thần sảng khoái về đại thứ phòng, vừa nhìn thấy Dương Hùng quát:” Không được nhúc nhích.”
Dương Hùng cứng người tại chỗ, Vân Chiêu không chút khách khí đá hắn ba phát, không ngờ tên này đứng tấn rất vững, bị ba cú đá mạnh mà không suy chuyển, Vân Chiêu cho một đấm vào bụng hắn mới chịu gập người xuống.
Vân Chiêu làm động tác phủi bụi, về bàn ngồi.
Dương Hùng ôm bụng, mặt mày nhăn nhó: “ Ti chức đã làm sai gì ạ?”
Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Hôm qua tên khốn kiếp ngươi hiểu lầm ta muốn giết Trương Oánh.”
Dương Hùng nghe thế toàn thân run lên, suýt nữa quỳ xuống, rồi rít nói: “ Ti chức hiểu lầm ạ, huyện tôn thứ tội”
Vân Chiêu lạnh lùng nói: “ Ta chưa bao giờ nghĩ tới giết Trương Oánh, thậm chí chưa từng một tích tắc hiện lên trong đầu ta, đến khi ta về nhà nói chuyện với Đa Đa, nghĩ lại biểu hiện khác thường của các ngươi mới phát hiện. Con mẹ nó, không ngờ các ngươi lại nghĩ lão tử muốn giết công thần.”
“ Huyện tôn trừng phạt nhẹ rồi ạ. “ Dương Hùng nói xong cực kỳ quyết đoán cầm nghiên mực trên bàn đập mạnh lên đầu, máu tươi nhanh chóng chảy ròng ròng đầy mặt: “Ti chức sai rồi, huyện tôn thứ tội.”
Những người khác ở bí thư giám không biết chuyện gì xảy ra, bất kể ai đang làm gì cũng như hóa đá, thậm chí thở mạnh cũng không dám.
Bốn bề đại thư phòng im phăng phắc.
Vân Chiêu lòng ầm thở dài, Đa Đa nói không sai chút nào cả, mình đã thành hoàng đế do hai nữ nhân tạo thành ba nghìn hậu cung rồi: “ Truyền ý chỉ của ta, Trương Quốc Ánh tự ý suy đoán thượng ý, bỏ danh hiệu chữ Quốc hai năm, chỗ gần suối là nơi âm trạch, không xứng với công thần, lệnh Tiền Thiểu Thiểu chọn nơi dương trạch xây phủ, dùng tiền một nghìn đồng ... À đồng bạc đi.”
Dương Hùng vẫn để cái đầu chảy máu, lập tức chắp tay vái một cái rõ sâu, hô lớn: “ Vi thần tuân chỉ.”
Vân Chiêu gằn giọng: “ Giỏi lắm, ta biết ngươi thích vỗ mông ta, vậy có muốn vào nội trạch làm việc không? Người trong nhà ngốc quá.”
Dương Hùng vội vàng lắc đầu chạy đi băng bó.
Xử lý xong văn thư hôm đó, Vân Chiêu chắp tay sau lưng lên Ngọc Sơn.
Người khác hiểu lầm nghĩ oan cho y có thể thông cảm, Từ tiên sinh cũng nghi oan cho y thì đúng là khốn kiếp, cục tức này chưa xả ra y còn chưa thực sự thoải mái.
Cho nên khi Vân Chiêu bẹo má mũm mỉm của tiểu sư đệ thành đủ các loại hình thù kỳ quái, Từ tiên sinh kinh hoàng giành lấy nhi tử giao cho lão bà cũng đang hết hồn: “ Ngươi làm gì đấy?”
Vân Chiêu ngạc nhiên vô kể: “ Ái dà, không phải tiên sinh giỏi đoán tâm tư của ta lắm sao? Đoán thử xem.”
Từ tiên sinh hắng giọng một tiếng, ngượng ngùng lảng đi: “ Ta chỉ hơi lo, nên đi một chuyến.”
“ Nếu tiên sinh tin ta thì đáng lẽ không nên đi còn phải mắng đám khốn kiếp cổ động tiên sinh tới tìm ta.”
“ Ta mắng rồi, nhưng vẫn phải đi một chuyến, dù sao quyền lực là thứ quá nguy hiểm, nó dễ dàng thay đổi tâm trí của người kiên định nhất, lão phu chỉ lo ngươi tẩu hỏa nhập ma thôi.”
Câu trả này vẫn coi như tạm chấp nhận, Vân Chiêu chưa nguôi giận hoàn toàn, rất vô lễ ngồi vắt chân trước mặt tiên sinh: “ Yên tâm, chí của ta rất lớn, bây giờ mới chiếm cứ được Quan Trung, chưa đủ để ta đắc ý.”
Từ tiên sinh cười lớn: “ Được, đợi khi ngươi đạt thành tâm nguyện, dù có dương dương đắc ý cũng là đương nhiên, đến ngay bọn ta cũng đắc ý.”Ông già vô lại, Vân Chiêu còn cách nào khác: “ Tin ta đi, ta không kém cỏi như các ngươi tưởng tượng đâu.”
Danh Sách Chương: