Hàn Tú Phân nghe xong câu chuyện của Ba Mông Tư nhắm mắt trầm tư chốc lát, nàng đương nhiên không quy công lao cho sự thần kỳ của Chúa, chuyện này tất nhiên phải có lý giải khoa học hợp lý, mặc dù Ba Mông Tư không thể giải thích rõ ràng, nhưng với nàng thế là đủ rồi, đứng dậy thi lễ: “ Ngài đã giải quyết một nghi hoặc lớn cho ta rồi, đây là một học vấn rất quý giá.”
Ba Mông Tư hơi bất ngờ, hắn có cảm giác Hàn Tú Phân như ngộ ra cái gì đó, có điều hắn không tin một nữ hải tặc lại có thể hiểu được loại kiến thức thâm ảo này: “ Thật sao?”
“ Đúng vậy. “ Hàn Tú Phân quay đầu nhìn Lôi Áo Ny: “ Mang bộ đồ uống trà của ta ra đây.”
Không lâu sau Lôi Áo Ny bê ra một chiếc hộp gấm, đặt trước mặt Ba Mông Tư.
Ba Mông Tư mở hộp gấm ra, bên trong là bộ đồ sứ trắng vô cùng tinh xảo, có đầy đủ ấm, chén, đĩa, hắn hết sức cẩn thận nhấc cái chén mỏng tang lên lên tặc lưỡi liên tục:” Thực sự quá đẹp.”
Hàn Tú Phân vui vẻ nói:” Nay nó thuộc về ngài, còn cả lá trà ngài thích, xem như lời cảm tạ của ta.”
Bất ngờ được tặng món quà làm quý giá làm Ba Mông Tư rất hài lòng, không hỏi han gì thêm nhận lấy hộp gấm, dẫn người về thuyền.
Thuyền trưởng người Hà Lan trước khi nhảy xuống thuyền nhỏ nói với Lôi Áo Ny: “ Cô gái nhỏ nghịch ngợm, cha cô nhớ cô lắm đấy.”
Lôi Áo Ny kiêu ngạo nói: “ Nhờ ngài nói với cha ta, lần này ta tới phương đông nhận sắc phong, đợi ta trở về, ông ấy phải xưng hô với ta là nam tước Lôi Áo Ny.”
Tiễn đoàn người Ba Mông Tư đi rồi, Hàn Tú Phân đợi cho hạm đội người Anh và người Tây Ba Nha biến mất khỏi đường chân trời mới hạ lệnh: “ Mục tiêu phương đông, tốc độ cao nhất.”
Nhận được lệnh trở về Lam Điền tất nhiên không phải chỉ mỗi Hàn Tú Phân, đại tướng toàn bộ quân đoàn ở ngoài không cần biết đang làm chuyện gì đều phải quay về.
Nhưng ở thảo nguyên, Lý Định Quốc đang vướng vào rắc rối.
“ Tướng quân, chúng ta là quân chính quy, không phải là mã tặc.” Quan tuần tra phụ trách quản thúc quân kỷ Tiền Tùng lần nữa góp ý với Lý Định Quốc:
Lý Định Quốc xoa cái đầu trọc: “ Chỉ cạo tóc thôi mà ngươi cũng muốn quản à?”
Tiền Tùng bất lực nhìn đám thân vệ Lý Định Quốc trọc lóc hơn sư trong chùa, thở dài ngao ngán: “ Trên làm sao, dưới học vậy.”
“ Ngươi biết cái chó gì, để thế cho mát.”
Hiện giờ là cuối tháng chín, vùng tái ngoại cỏ cây khô vàng, gió se se lạnh, lúc này mà còn nói tới cạo tóc cho mát mẻ thì đúng là quá đáng, Lý Định Quốc sở dĩ cạo trọc đầu hoàn toàn là vì nổi hứng mà thôi.
“ Tướng quân, ngài sắp về tham gia đại hội rồi, tới khi đó mặc văn bào để đầu trọc rất khó coi.”
“ Đầu Vân Dương cũng có sợi tóc nào đâu.”
“ Tướng quân, không thể so sánh như thế được, đó là do đầu tướng quân Vân Dương không mọc được tóc.”
“ Cút đi, nếu không lão tử sẽ lấy roi quất ngươi.”
“ Nếu thế mạt tướng sẽ ghi chuyện này vào trong hồ sơ.”
“ Tùy ngươi.”
Nhìn Lý Định Quốc dẫn một đám trọc đầu như thổ phỉ cưỡi ngựa rời doanh trại, Tiền Tùng chỉ biết thở dài, rống lên với tướng sĩ vây quanh: “ Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám cạo trọc sẽ xử theo quân pháp.”Đám tướng sĩ cười rộ lên rồi tản đi mất, dù sao quan quân pháp có thể cười nhạo, nhưng mệnh lệnh hắn phát ra thì không thể làm trái.
Lý Định Quốc thúc ngựa chạy trên thảo nguyên, nhưng tâm tình không thể trở nên thoáng đạt như thảo nguyên.
Năm nay thảo nguyên mưa không nhiều, rất nhiều mục trường chỉ mọc cỏ cao một tấc, tệ hơn nữa là tới nhập thu mà vẫn không có mưa xuống là sông suối trải khắp thảo nguyên cũng nối nhau khô cạn.Đây là vụ hạn hán mấy chục năm khó gặp một lần, thu hẹp diện tích mục trường rất nhiều, khiến mục dân vốn phân bố khắp thảo nguyên phải tụ tập ở những nơi còn nước, khiến tình trạng thiếu bãi cỏ càng trở nên nghiêm trọng.
Mỗi năm tới mùa này là lúc cừu dê béo nhất, nhưng năm nay thì không xong rồi, gia súc không tích đủ mỡ thì làm sao vượt qua được mùa đông khắc nghiệt.
Dừng ngựa trên con dốc cao, Lý Định Quốc phóng mắt nhìn thảo nguyên mênh mông mà lòng rối bời.
Hắn là một tướng quân, nhưng bây giờ tướng quân hắn còn phải quản cả chuyện gia súc của mục dân, trong đầu hắn thì trống rỗng, không biết phải làm thế nào.
Trước kia Lam Điền chẳng có nghĩa vụ gì với thảo nguyên.
Cừu dê sinh bệnh, bãi cỏ thoái hóa, không có nước uống cũng chả liên quan chó gì tới hắn.
Tới khi đó bọn họ chính là đàn sói, cứ thả quân ra mà cướp vừa giảm thiểu số lượng mục dân, gia súc, tăng thêm lương thực cho mình, sau đó số mục dân, gia súc còn lại tự nhiên là có đủ nước với cỏ rồi.
Giờ không được rồi, bầy sói bọn họ biến thành chó chăn cừu.
Mục dân đóng thuế, phụ trách cung ứng thịt cùng với gia súc lớn cho Lam Điền, địa vị của họ trong thể chế Lam Điền ngày một quan trọng, vì thế khi bọn họ gặp phiền toái tất nhiên tìm quan phủ giúp đỡ.
Cho nên mấy chuyện cừu dê sinh bệnh, bãi cỏ thoái hóa, không có nước uống đã thành liên quan chó gì tới hắn rồi, hơn nữa nếu không nếu không xử lý tốt, hắn sẽ không có mặt mũi nào quay về huyện Lam Điền, rồi phải đối diện với bản mặt khó ưa của Trương Quốc Trụ.
Nói ra thật mất mặt, quân đoàn Lý Định Quốc uy phong lẫm liệt giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là đi tìm bãi cỏ và nguồn nước sót lại cho mục dân.
Sau khi tìm thấy còn phải phụ trách tiêu diệt đàn sói xung quanh.
Trong Dân pháp của Lam Điền có ghi rõ, mục dân bị sói tha đi là lỗi thất chức của quan phủ, phải bồi thường.
Trước kia xung quanh thành Lam Điền là nơi cỏ cây nguồn nước phong phú nhất, cách đó chưa tới 50 dặm thôi chính là Sắc Lặc Xuyên, đáng tiếc nơi thích hợp mọc cỏ thì cũng là nơi thích hợp trồng hoa máu.
Giờ thì Sắc Lặc Xuyên bị nông phu thành Lam Điền khai khẩn thành ruộng rồi.
Liên tục 9 ngày liên không có thu hoạch gì, Lý Định Quốc mới bực bội cạo trọc đầu.- Ta là sói tới từ phương bắcĐứng trên cánh đồng hoang bát ngátGió bắc lạnh căm ù ù thổiCát vàng phù mù mù bayTa nghiến hai hàm răng sắc lạnhĐáo lại bằng mấy tiếng kêu vangChỉ vì truyền thuyết thảo nguyên mỹ lệLý Định Quốc lạnh lùng nhìn tên khốn kiếp trọc đầu ca hát, hắn cũng nghe qua vô số lần rồi, Vân Chiêu năm xưa tới thành Lam Điền lúc buồn chán hay hát, giờ có rất nhiều người biết hát.
Bình thường không sao, lúc này nghe vào tai cảm giác như bị sỉ nhục.
“ Đi, tới Âm Sơn.” Lý Định Quốc kẹp bụng chiến mã rồi phóng đi trước:
Theo như ghi chép khí tượng của thành Lam Điền thì chừng nửa tháng nữa sẽ có tuyết rơi, nếu như vẫn chưa thể tìm ra được mục trường lớn, mục dân sẽ phải giết mổ lượng lớn gia súc.
Như thế sang năm gia súc sẽ ít đi rất nhiều.
Kỵ binh phân tán ra, tìm kiếm kỹ từng sơn cốc một, chỉ cần sơn cốc nào có nước, có cỏ, bọn họ sẽ ghi chép lại, sau đó báo cho quan dân chính, phân tán gia súc của mục dân.
Trương Quốc Phượng cũng đang làm chuyện tương tự, hai người bọn họ đã hai tháng rồi không gặp nhau.
Thời gian mười ngày chớp mắt một cái là qua, khi mây đen bao phủ trên đầu thì chòm râu cứng như cương châm của Lý Định Quốc đã dài nửa tấc, tóc cũng lún phún, trông lôi thôi nhếch nhác, nhưng tinh thần thì rất tốt.
Dù sao bọn họ đã tìm ra được 13 sơn cốc thích hợp cho mục dân trú đông.
Tìm được sơn cốc không phải khó, khó là đuổi được sinh vật hoang dã sống ở nơi này. Dưới Âm Sơn nhiều nhất là linh dương, mà nơi nhiều linh dương thì cũng nhiều sói.
Thịt linh dương rất ngon, nhưng đối với Lam Điền mà nói tác dụng không lớn, loại linh dương này chẳng có mấy giá trị kinh tế, dù là lấy thịt hay lấy da thì đều không thể so được với cừu.
Thủ lôi, kỵ binh, cung tiễn, hỏa thương, thậm chí là hỏa pháo nhẹ đều được mang ra dùng, rốt cuộc đuổi đi được những sinh vật hoang, dọn ra một mục trường không tệ.
Còn về phần đám động vật hoang đó sống qua mùa đông thế nào là chuyện Lý Định Quốc chưa bao giờ nghĩ tới.
Danh Sách Chương: