“ Ha ha ha ha ....” Tiền Đa Đa xem mật thư ôm bụng cười ngặt nghẽo, đấm bàn liên hồi đắc ý nói:” Thiếp biết muội ấy sẽ làm được mà.”
Viên Chiêu hết hồn chạy tới đỡ lấy nàng, giữ cái tay đang đấm bàn:” Được rồi, được rồi, đó là chiến tích của Hàn Tú Phân, nàng đắc ý cái gì cơ chứ, đừng cười nữa, ảnh hưởng tới con.”
Tiền Đa Đa mắt sáng long lanh: Phu quân, Tú Phân thật uy phong, thiếp cũng muốn lên biển làm vua hải tặc.”
Vân Chiêu vuốt lưng nàng:” Tỉnh lại đi, nữ vương hải tặc thì không phải không có, nhưng hải tặc bụng bầu thì ta chưa nghe thấy bao giờ, hay là nàng ở nhà làm vua cường đạo đi, ta ban cho nàng cái danh hiệu này.”
Xem xong mật thư, Phùng Anh cho Tiền Đa Đa uống nước canh, đợi Tiền Đa Đa ổn định tâm tình mới nói:” Giờ Hàn Tú Phân bị mười sáu Tô Đan (Sudan), Cáp Lý Phát ( Khalip) treo thưởng rồi, điều ấy chứng tỏ cô ấy đã gây tổn thất lớn cho họ. Thiếp không tin cô ấy trong thời gian ngắn lớn mạnh đến thế, lúc này cô ấy hẳn đang gặp nguy hiểm ... Chỉ là biển khơi xa xôi, chúng ta không thể giúp được.”
Tiền Đa Đa ngoan cường đứng lên, hùng hốn chỉ huy:” Thì lệnh cho thương hiệu ở Tuyền Châu, Quảng Châu, tổ chức đội thuyền, vận chuyển nhân thủ, vũ khí, vật tư cho Hàn Tú Phân, thiếp không tin đám thổ vương làm được gì muội ấy.”
Phụ nhân mang theo tính khí rất thất thường, Vân Chiêu phải nói xuôi theo:” Công ty Đông Ấn Hà Lan đã tìm tới chúng ta, chứng tỏ họ có chuyện muốn bàn, mai gặp tín sứ của họ trước đã rồi tổ chức đội thuyền sau.”
Phùng Anh cũng nói:” Cứ hỏi rõ trước đã, bọn họ đều là người làm ăn mà, nếu không phải bất đắc dĩ, họ không gây khó dễ cho chúng ta làm gì, vì chúng ta không làm gì được họ trên biển, nhưng có cách khiến họ không kiếm được hàng trên đất liền.”
Không cách nào ăn cơm tử tế được nữa, chủ yếu vì Tiền Đa Đa cứ làm ầm lên, còn cắn Vân Hoa bê thức ăn vào, Vân Hoa la hét om xòm, càng không ăn nổi.
Bị Tiền Đa Đa quấy nhiễu cả đêm, Vân Chiêu rời giường ngáp ngắn ngáp dài, vậy mà nàng thì ngủ tới rất phấn chấn.
Có điều khi tín sứ của Cty Đông Ấn được Vân Hổ dẫn tới đại thư phòng, Tiền Đa Đa liền biến thành quý phụ đoan trang mỹ lệ.
“ Chiếc Lam Điền là thương thuyền vũ trang của huyện Lam Điền, ta nghĩ với tính khí của Hàn Tú Phân, nếu không phải đối phương tới kiếm chuyện, cô ấy sẽ không làm tổn hại họ đâu.” Tín sứ vừa ngồi xuống, Vân Chiêu không khách khí nhiều, đi thẳng vào vấn đề:
Trịnh Chi Báo cười ha hả:” Quả nhiên hổ ra biển liền là giao long, Trịnh mỗ bội phục, đại huynh ta nói cũng muốn kết giao với hào kiệt trên biển của Vân thị.”
Vân Chiêu quay sang tín sứ Khoa Ân, dùng tiếng Anh bập bẹ nói:” Hoan nghênh ngài tới huyện Lam Điền, công ty Đông Ấn đã lũng đoạn giao dịch đinh hương, hẳn thu lợi khá quan.”
Sứ tiết ngạc nhiên Vân Chiêu biết dùng tiếng Châu Âu, song hắn không hiểu nổi dù chỉ một chữ.
Tiền Đa Đa cũng tròn mắt, nàng không nhận ra trượng phu dùng thứ ngôn ngữ kỳ quái gì, nàng sử dụng tiếng Nhật Nhĩ Mạn (German) nói:” Thuyền Lam Điền là của phu nhân ta, phu quân ta muốn hỏi, ngài Khoa Ân muốn làm bạn hay địch?”
Sứ tiết mê mẫn dung mạo của Tiền Đa Đa, muốn hôn lên tay nàng song biết làm thế không đúng lễ nghi phương đông, đặt tay lên ngực khom người thi lễ:” Phu nhân xinh đẹp, Phạm Đức Tát kính chào nàng.”
Tiền Đa Đa bất mãn:” Ngươi nên chào phu quân của ta.”
“ Ngài bá tước, chiếc Lam Điền của ngài cướp bốn thương thuyền của công ty Đông Ấn, ngài Khoa Ân muốn ta tới hỏi bá tước, hi vọng được phái người tới chiếc Lam Điền lấy lại hàng hóa, hoặc là người của ngài trả lại thuyền viên tài sản, đồng thời bồi thường tổn thất của chúng tôi.”
Vân Chiêu rất hứng thú nhìn người Hà Lan, được Tiền Đa Đa phiên dịch, rốt cuộc hiểu được lời Phạm Đức Tát, song lại hỏi Trịnh Chi Báo:” Người Hà Lan có bao nhiêu người ở Đại Minh?”
Trịnh Chi Báo liếc Phạm Đức Tát trước rồi trả lời:” Công ty Đông Ấn có tổng bộ Trảo Oa, cứ điểm khác thiết lập ở quần đảo Đông Ấn và quần đảo Hương Liệu, mỗi cứ điểm có hơn 2 vạn người, hơn 100 thương thuyền, 30 chiến hạm, 5 vạn thủy thủ và một vạn quân đánh thuê. Bọn họ có 16 chiếc thuyền ở một dải Quảng Châu, hơn hai nghìn thủy thủ, sáu thương hiệu, hơn ba nghìn người.”
Vân Chiêu giật mình, lực lượng này chẳng thua gì bất kỳ cường quốc hải quân nào.
Nói tới cái công ty để lại dấu ấn lớn trên lịch sử thế giới này, Vân Chiêu có lẽ biết rõ hơn bất kỳ người Đại Minh nào, đây được xem như công ty cổ phần thuộc hàng đầu tiên trên thế giới này được thành lập vào khoảng 30 đến 40 năm trước, Hà Lan lần lượt thành lập mười bốn công ty lấy giao dịch với đông Ấn Độ làm trọng điểm, vì tránh cạnh tranh thương nghiệp quá độ, 14 công ty này sát nhập với nhau thành công ty liên hợp, chính là công ty Đông Ấn Hà Lan.
Công ty Đông Án Hà Lan là công ty đầu tiên có thể tự lập quân đội, phát hành tiền tệ, thậm chí còn được chính thức lập điều ước với quốc gia khác, đồng thời thực hiện quyền lực thực dân và thống trị.
Từ sau khi công ty này thành lập, biển khơi vốn có thể coi như bình yên đã mịt mùi bởi khói súng từ đạn pháo, đưa thời đại hàng hải lên tới đỉnh cao.
Vân Chiêu trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hòi Trịnh Chi Báo:” Hương liệu là thứ tốt, rất giá trị, Chi Báo huynh chẳng lẽ không có ý thành lập một công ty Đông Ấn Đại Minh, bất kể thế nào cũng không thể để người Châu Âu độc chiếm chứ?”
Trịnh Chi Báo hơi bất ngờ vì đề nghị này, nhanh chóng xua tay:” Chuyện này bàn sau, huyện tôn nên xử lý rắc rối trước mắt đã.”
Vân Chiêu không để ý tới hắn, lần nữa thình lình đối tượng đối thoại:” Ngươi hiểu bọn ta nói gì phải không?”
Phạm Đức Tát không ngờ chỉ là đòn thăm dò của đối phương, sắc mặt không kịp điều chỉnh, không che giấu nữa, dùng tiếng Hán tỏ thái độ cứng rắn:
“ Ta hiểu, ngài bá tước, ngay ở đây ta cảnh cáo hai ngài, nếu các ngài làm thế là khai chiến.”
Vân Chiêu mỉm cười ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, Tiền Đa Đa đặt chén trà vào tay y, Vân Chiêu thủng thẳng vừa uống trà vừa nói:” Thủ hạ của ta cướp thương thuyền của công ty các ngươi, vậy chắc chắn họ có lý do, vì thế ta ủng hộ họ. Ngoài ra, các ngươi dám đối phó với người của ta trên biển, vậy ta đối phó với người của các ngươi ở trên đất liền.”
“ Ngài bá tước, đã nghĩ tới hậu quả ....” Phạm Đức Tát phẫn nộ đứng bật dậy, mắt trợn trừng lên hăm dọa, không ngờ chưa kịp nói hết lời thì có đám người xông vào, bẻ tay ấn xuống đất:
“ Hai quân giao chiến không chém sứ giả.” Trịnh Chi Báo bị tình thế biến đổi quá mau chóng làm ngây ra trong chốc lát, khi hoàn hồn rồi thì Phạm Đức Tát bị người ta trói gô lại, xuyên gậy qua tứ chi khiêng đi:
“ Hắn chưa xứng làm sứ giả, ngươi mới là sứ giả, lời vừa nãy ta nói ngươi nghĩ cho kỹ, ta không nói đùa đâu.” Trong đại thư phòng của Vân Chiêu có hơn 600 cuộn giấy ghi chép về Trịnh Chi Long, Vân Chiêu không thích kẻ có ở thích đặc thù với nữ nhân nước Oa này.
Vì hắn có lực lượng trên biển hùng hậu ở một dải Phúc Kiến, Quảng Châu nên mới lọt vào mắt y.
Sự bất mãn của Trịnh Chi Long với công ty Đông Ấn Hà Lan là điều không cần nghi ngờ, chẳng ai thích thấy bóng dáng kẻ khác trên địa bàn của mình, nhất là khi đối phương cũng là kẻ mạnh.
Chuyện Vân thị không chút do dự cắt đứt với công ty Đông Ấn, Trịnh Chi Báo bề ngoài tở thái độ là trung gian muốn hòa giải đôi bên, kỳ thực bên trong rất hài lòng.
Danh Sách Chương: