Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan viên xuất thân từ thư viện Ngọc Sơn đều biết vị đại sư tỷ của thư viện Ngọc Sơn này kiêu ngạo ngang ngược thế nào, được huyện tôn cưng chiều ra sao, nếu như nàng cũng không giữ được đất tổ tiên thì họ không sợ ai nữa, không có thế lực nào cản nào có thể ngăn được kế hoạch cải cách ruộng đất.

Thế là cùng lúc toàn bộ châu huyện thuộc huyện Lam Điền ra tay, chỉ dùng nửa tháng đã xử lý xong toàn bộ nhà có ruộng đất trên 1000 mẫu.

“ Rốt cuộc cũng ra tay rồi.” Dương Hùng đặt văn thư lên bàn của Vân Chiêu nói nhỏ:

Vân Chiêu xem xong chỉ hời hợt nói:” Hành vi của chúng ta kỳ thực thuộc về loại cướp bóc, chỉ có điều đây là hành vi ăn cướp của tập thể, và đây không phải là lần cuối cùng, cá nhân phục tùng tập thể, câu nói này toàn máu và nước mắt. Điền sản nhà ngươi bị ảnh hưởng không?”

“ Cơ bản là không ạ, khi cuộc nói chuyện giữa huyện tôn và Tần vương công bố ra ngoài, trong nhà đã phân đất rồi. Hơn ba nghìn mẫu ruộng chia cho 62 hộ tộc nhân không có đất đai. Phụ thân và các thúc bá của ti chức mỗi người được phân 600 mẫu.”

Vân thị thiệt thòi ở chỗ nhân đinh quá ít, với cách gia tộc lớn đông con nhiều cháu, đất đai cơ bản không đủ phân chia, số người thỏa mãn kỳ thực nhiều hơn người bất mãn.

Cải cách ruộng đất kỳ thực còn mục đích sâu xa hơn, đó là chia nhỏ các đại gia tộc thành gia tộc trung và nhỏ, điểm này Dương Hùng tất nhiên sẽ phân tích cho tổ phụ mình hiểu.

“ Tổ phụ ngươi là văn nhân kiểu cũ, mức độ coi trọng gia tộc e là ngươi không hiểu được đâu, lần này phụ thân ngươi và đám thúc bá chia nhau ruộng đất, trong mắt ông chắc chắn là hành vi băng hoại đạo đức.” Vân Chiêu thở dài:” E chỉ vì tương lai của ngươi nên không nói ra thôi.”

Dương Hùng cúi đầu nói:” Gia tổ ngã bệnh rồi ạ.”

Vân Chiêu xua tay:” Về nhà thăm đi, hôm nay không cần làm việc nữa.”

Dương Hùng vâng lời rời đại thư phòng.

Vân Chiêu xem lại văn thư lần nữa, chuyện này âm thầm chuẩn bị rất lâu rồi, còn không tiếc dùng mật điệp ti, cổ vũ chi phụ đứng dậy đấu tranh bản tộc, vậy mà vẫn chết 137 người.

Rất lâu sau Vân Chiêu dùng ấn tín, gấp văn thư lại, do dự có nên đem lưu trữ không, cuối cùng gọi người bí thư giám tới nói:” Công khai đi.”

Người bí thư giám ngần ngại:” Làm thế e sẽ ảnh hưởng tới uy tín của huyện tôn.”

Vân Chiêu xua tay:” Nếu đã làm rồi thì không sợ bị người ta chửi.”

Bí thư giám trẻ tuổi nghẹn ngào:” Đất đai này huyện tôn đều phân chia cho bách tính, không được chút nào, rốt cuộc lại còn mang tiếng xấu, đều tại chính vụ ti làm việc không tốt, bọn họ chỉ vội vàng muốn có thành tích.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Lệnh do ta đưa ra, không liên quan tới người chấp hành phía dưới.”

Trên chiến trường có chết bao nhiều người Vân Chiêu cũng không quá để ý, nhưng huyện Lam Điền thái bình đáng lẽ không nên liền một lúc chết nhiều người như vậy, làm tâm tình của y rất nặng nề, đây là chuyện không nên xảy ra.

Nhưng nếu cần, Vân Chiêu vẫn ký pháp lệnh vô tình như thế, chấp nhận bị người ta chửi mắng.………… …………..

Hàn Lăng Sơn ngồi trên một chiếc thuyền, trong lòng còn có phấn hương của nữ tử, tâm tình cũng tệ của của Vân Chiêu vậy.

Vì hắn nhất thời không kìm lòng được ngủ với thị thiếp của chủ nhân quan thuyền, người ta muốn đuổi hắn xuống thuyền.

Nơi này cách Dương Châu mà hắn muốn tới tới 800 dặm.

Lỗi là ở mình, người ta thấy hắn văn tài xuất sắc, lại khôi hài hóm hỉnh, đưa hắn từ Cửu Giang tới Cống Châu, dọc đường rượu thịt chiêu đãi, không tiện tìm chủ thuyền từ biệt nữa, đành xách hành trang, xuống thuyền khi thuyền cập bờ.

Có điều chủ thuyền quá nhỏ nhen, không đưa hắn tới bến thuyền mà ném ở nơi hoang vu không người.

“ Thế nhân toàn kẻ mù lòa, rõ ràng muốn tốt cho ngươi, ngươi lại đuổi lão tử xuống thuyền.”

Hàn Lăng Sơn lẩm bẩm trong miệng, đưa mắt nhìn bên sông toàn là trúc hoang xanh mướt, chặt mười mấy cây trúc to, lại chẻ lạt, mất tới một ngày mới cột được xong cái bè trúc hai tầng.

Vùng Cống Châu cây cối tươi tốt, cỏ dại um tùm, dân cư thưa thớt, muốn kiếm được một con đường mà người đi được thực sự quá khó, thế nên đi đường thủy là tốt nhất, với lại Hàn Lăng Sơn lúc này mù tịt, hắn có biết đường xá thế nào đâu.

Tay nghề làm bè của Hàn Lăng Sơn không tệ, năm xưa khi thư viện còn khó khăn, đám trẻ con bọn họ toàn ở tuổi ăn khỏe, thế là không ít lần mò lên núi trọc họa hại trúc Vân thị trồng trên núi trọc vì Vân thị có trúc nhưng không có thợ tay nghề tốt, bọn trẻ con đi học trộm người ta đan giỏ trúc, sọt trúc, chúng lại có kiến thức, thế nên đồ làm ra đều đẹp hơn tốt hơn, kiếm được không ít cái ăn.

Càng ngày càng nhận ra, bao bản lĩnh mình có được đều do cuộc sống khổ cực mà ra, đến lúc thư viện khá một chút thì chỉ thích đi kiếm người chửi nhau, chẳng được tích sự gì.

Chuyến này mà không đi ra ngoài, có lẽ sớm muộn có ngày bị người ta đánh chết vì cái mồm thối này.

Một cái sào, một cái bè, Hàn Lăng Sơn lần nữa quay lại mặt nước.

Nơi này nước chảy thong thả, mặt sông lớn, không lo bị lật bè, Hàn Lăng Sơn đợi bè trôi ổn định rồi lấy cuốn du ký trong bọc hành trang ra ngồi đọc.

Cuốn du ký này do Tử Hà Khách viết, tuyến thủy lộ vô danh này cũng do Tử Hà Khách phát hiện ra, vừa xem sách vừa kiểm chứng điều Tử Hà Khách viết trong sách, rất có tình thú.

Cứ thả bè trôi tới tận khi trời tối hẳn, không cách nào nữa, Hàn Lăng Sơn chống bè cập bờ.

Nơi này vẫn là rừng núi hoang vu chẳng có lấy bóng người.Đốt một đống lửa, lấy trong ống trúc ra hai con dũi béo hôn mê bất tỉnh, lột da rửa sạch, lại băm nhỏ cho vào ống trúc thêm nước, sau đó rắc ít muối, ném lên đống lửa nướng.Ống trúc còn lại cho ít gạo, đóng lại ném vào đống lửa, rất cẩn thận, Hàn Lăng Sơn không muốn làm hỏng món ngon.

Chốn sơn dã, muỗi bay vù vù làm người ta bực mình, nấu nướng xong xuôi, Hàn Lăng Sơn phải di chuyển chỗ ăn uống lên bè.

Dùi rất ngon, cơm nấu trong ống trúc cũng rất thơm, chỉ thiếu ít rượu thôi, Hàn Lăng Sơn thấy bị đuổi khỏi thuyền cũng không hẳn chuyện xấu, cái thuyền đó có bị tặc nhân tấn công cũng chẳng phải tại mình.

Cơm nó rượu say, cứ để bè bập bềnh trôi trên sông như nôi, Hàn Lăng Sơn ngủ một giấc say.

Trời sáng thức dậy, mặt đầy sương đêm, vuốt một cái thế là khỏi phải rửa mặt, nhìn về phía trước, mặt nước toàn sương mù, chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Bụng reo ùng ục, hắn lại mắng tên quan viên xui xẻo kia, người mà ngay cả một thị thiếp mà cũng tiếc thì làm sao có thể là người tốt cho được.Đừng coi thường cái túi hành trang của Hàn Lăng Sơn, trong đó toàn bảo bối không đấy, một người quanh năm lãng tích thiên nhai như hắn biết cái gì thiết yếu nhất, vì thế hắn lấy ra một sơi dây câu, cái này bện bằng tơ tằm, tuy rất mảnh nhưng có treo hắn lên cũng không thành vấn đề.

Lại kiếm cành trúc chắc chắn đồng thời đủ dẻo dai làm cần câu, bóp ít cơm hôm qua để lại làm mồi, sau đó yên tĩnh đợi cắn câu.

Cần câu rung rinh, tay Hàn Lăng Sơn giật một cái, con cá màu bạc dài nửa thước kéo lên khỏi mặt nước.

Hàn Lăng Sơn nhìn con cá chưa từng thấy bao giờ này, quyết định ném xuống sông, con cá này môi trề miệng lớn, răng lởm chởm, dáng vẻ hung dữ, không phải loại cá lành, tôn chỉ của hắn là thứ quái lạ thì đừng nên ăn bừa.

Lại câu tiếp, sau đó lại câu được con cá kinh dị kia, lại ném đi, thả câu ... Rồi hắn câu được một xâu cá luôn, con đầu tiên cắn móc câu, con thứ hai cắn đuôi con thứ nhất, con thứ ba cắn con thứ hai ... Xem ra mình rơi vào ổ quái ngư rồi, quanh đây chắc không thể câu được con cá bình thường nào nữa.

Hàn Lăng Sơn không câu nữa, chống bè ra giữa dòng nước, sau đó xuôi dòng mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK