Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Y một tháng tới thư viện giảng bài hai ngày, mùng một với mười lăm.” Vân Chiêu thấy buồn cười lắm, hiển nhiên đám Vân Giáp cũng thế, cả bọn đang cười khùng khục với nhau, chỉ là trước đó họ vốn thì thầm to nhỏ nên không ai sinh liên tưởng:

“ Thế bình thường y ở đâu, huyện nha Lam Điền à?” Lý Định Quốc tim đập mạnh:

“ Không phải, y thích ở thành Ngọc Sơn, nếu trong huyện Lam Điền không có chuyện gì trọng đại thì y đó suốt. Mà ngươi hỏi mấy chuyện này làm gì?” Vân Chiêu nheo mày nhìn hắn một lượt:

Thấy đối phương nghi ngờ, Lý Định Quốc ha hả lảng đi: “ Nghe người ta nói y là đệ nhất nhân trong lớp trẻ tuổi, ta không phục, muốn gặp y xem sao.”

Vân Chiêu phe phẩy quạt lắc đầu: “ Nhiều người có ý đó, ta cũng từng như vậy, nhưng ngươi bỏ ý định này đi, người ta thân phận quý giá, đâu phải người thường có thể gặp được, mà thành Ngọc Sơn nhà y lại canh phòng nghiêm ngặt lắm, đám học tử thư viện bọn ta vào thành còn phải soát người, ngươi không có cơ hội vào thành đâu.”

“ Thế nào rồi cũng gặp được.” Lý Định Quốc nói xong lại nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã có đủ thông tin để hành động rồi, nói nhiều hơn dễ sinh nghi:

Một lúc sau bên ngoài đổ trường có tiếng bước chân chỉnh tề, người trong phòng tức thì huyên áo lên, người chửi bới, người xào bài ầm ầm, làm như bên trong đang thực sự đánh bạc vậy.

“ Không cần để ý, đó là thám tử tiên phong, đợi đám người này đi qua rồi chúng ta sẽ bố trí. “ Vân Chiêu áp tai vào cửa lắng nghe, đến khi nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa mới nói với Lý Định Quốc đứng bên cửa sổ: “ Ngươi chạy thế nào ta không cần biết, sau khi đắc thủ, nửa tuần hương, nhớ đó, phải chạy ngay, sau đó ta sẽ đợi ngươi ở ngoài thành một tuần hương, quá giờ thứ cho không phụng bồi.”

Lý Định Quốc tự tin nói: “ Ta sẽ đến trước.”

“ Thế là tốt nhất.”

Hai người trao đổi xong liền rời khỏi đổ trường, những người khác cũng nhanh chóng leo lên nóc nhà, Lý Định Quốc thấy đám người này tay lăm lăm nỏ cứng thì nhíu mày, hắn không ngờ đám lục lâm có thứ lợi khí như thế.

Trương Quốc Phượng vào chỗ mai phục rồi mới thấp giọng nói:” Chúng ta có quá khinh suất không, dù sao chuyện này không liên quan tới điều chúng ta muốn làm, ta nghi đám kia muốn kiếm bừa người tham gia để chịu tội thay.”

“ Tám phần là vậy, chúng đâu phủ nhận. “ Lý Định Quốc nhìm chằm chằm vào con đường phía xa nơi xe bạc sẽ nói: “ Chẳng sao hết, không cần biết chúng có toan tính gì, chỉ cần dụ được Vân Chiêu rời khỏi thành Ngọc Sơn là chuyện này đáng làm rồi, ta cũng định gây ra một vụ án kinh thiên để quấy đục nước, giờ có người giúp đỡ, cầu mà chẳng được.”

“ Đây là thành Tây An, chúng ta không thông thuộc nơi này, lỡ chẳng may bị kẹt lại thì không còn đường mà chạy đâu.”

“ Sợ gì, chúng ta ra trận có lần nào mà không phải tìm đường sống trong chỗ chết, quan quân là cái loại gì ngươi lại không biết? Không đi được thì không đi nữa, quấy cho cái thành này trời long đất lở một hồi. Lát nữa chúng ta không cần tiền, chỉ cần phát hiện chuyện bất thường là phá vây chạy ngay.”

“ Được, thế là tốt nhất.”

Nói tới đó hai người hoàn toàn ẩn mình vào bóng tối.

Vân Chiêu thì tiến vào trong căn nhà đối diện, Vân Dương đang nóng ruột đi qua đi lại, vừa thấy Vân Chiêu là nói ngay:” Hắn thành ba ba trong giọ rồi, vì sao không bắt luôn cho nhanh? Bày trò này cho phiền phức.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Người này với chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng, ta hi vọng hắn có thể cam tâm tình nguyện gia nhập lực lượng chúng ta mà không có khúc mắc gì, nếu hắn không muốn, ta thà để hắn đi.”

Vân Dương không tán đồng, làm động tác chặt đầu:” Hắn không chịu thì giết, không nên thả hồ về rừng, dù gì hắn cũng là kẻ địch.”

Vân Chiêu thở dài:” Thêm vài năm nữa thôi ta e chúng ta khó lòng phân chia rạch ròi ai là kẻ địch, ai là bằng hữu nữa rồi. Mảnh đất này quá nhiều khổ nạn, quá nhiều người khốn khổ, ta không muốn tăng thêm tai họa cho người ta nữa, với lại nhiều chuyện trên đời khó cưỡng cầu. Quan trọng hơn nữa kẻ này nhiễm tính thổ phỉ quá nặng rồi, cần thời gian mài rũa.”

Sau khi đợi mãi không thấy Lý Định Quốc có hành động gì, Vân Chiêu không muốn để cái họa ngầm này trong địa bàn của mình quá lâu, quyết định ra tay trước.Đây là một kế hoạch nhắm tới rất nhiều mục đích.

Ví như vì sao lại cướp của Minh Nguyệt lâu? Đó là vì che đậy chuyện trước kia, cần tẩy trắng, ít nhất cũng phải khiến người ta đem ánh mắt nghi ngờ chuyển đi chỗ khác.Để chuyển vận sứ, bố chính sứ, Tần vương phủ không cho rằng Vân thị cố ý nhắm vào họ, chuyện trước kia là có kẻ khác làm, thậm chí có ý đồ đổ lỗi cho Vân thị.

Vân Dương gãi đầu: “ Ta chẳng biết người làm thế là đúng hay sai nữa, dù sao ngươi làm, ta nhất định sẽ ủng hộ, song đừng mạo hiểm.”

“ Yên tâm, ta chỉ theo đuổi một loại khả năng thôi, có được Lý Định Quốc là tốt, cũng là may mắn của hắn, nếu không thì đó là mệnh, chúng ta ít nhất cũng đã cố gắng. “ Vân Chiêu vỗ vỗ vai hắn:

Khi hai người đang nói chuyện thì xa xa nghe thấy tiếng giày cùng với tiếng bánh xe nghiến trên sàn đá, Vân Chiêu mặc nhuyển giáp lên, nói: “ Đường lui giao cho ngươi đấy.”

Nói xong kéo khăn che mặt lên, xách trường đao, tới gần cửa khép hờ.

Vân Dương tay nắm chặt một cái nỏ, lòng khẩn trương còn hơn cả lên chiến trường, vì lần này vì tên khốn kiếp chết tiệt Lý Định Quốc kia mà Vân Chiêu phải đích thân lên trận, võ công của y có ra cái mẹ gì đâu.

Tiếng bánh xe càng lúc càng tới gần, tim Vân Chiêu cũng đập như trống trận, thậm chí y còn nghe thấy được cả tiếng tim mình đập.

Vân Dương ở sát phía sau cũng nghe thấy luôn, không nhịn được nói: “ Thôi, để ta làm cho.”

Vân Chiêu hít sâu một hơi: “ Thế nào chẳng phải có lần đầu, chuyến này ta phải hạ quyết tâm rất lớn mới dám làm đấy, đừng cản ta, đến nước này rồi còn lui, ta sợ lần sau gặp nguy hiểm ta cũng sẽ rút lui.”

Vân Dương cắn răng truyền đạt yếu quyết: “ Đi đi, ta sẽ trông chừng tốt cho ngươi, lát nữa đánh nhau kêu to vào, càng to càng tốt, lần đầu ta cũng làm thế đấy.”Đúng lúc này tiếng nổ bắn vun vút, kèm theo đó là tiếng người la hét, Vân Chiêu hít thở phù phù mấy lượt mới đẩy cửa nghe lời Vân Dương kêu thật lấn át sợ hãi, mười mấy bóng đen che mặt cũng từ nóc nhà hẻm nhỏ ào ạt lao ra, nhắm vào đội ngũ quan binh bị nỏ bắn thất điên bát đảo.

Cướp bóc là là một loại hoạt động thương thiên hại lý khiến tuyến thượng thận của người ta nhanh chóng tăng vọt.

Nhiều khi dựa theo bản tính con người mà nói, làm chuyện xấu càng khiến người ta sung sướng hơn là làm chuyện tốt, loại sung sướng ấy vượt lẽ thường, cũng vượt nhân tính.

Nguyên nhân là do phá hoại, cướp đoạt, không làm mà hưởng.

Bởi thế các hiền nhân thượng cổ mới tiến hành khống chế, ước thúc, đả kích thêm vào phủ định từ mặt đạo đức.

Dựa theo pháp luật mà nói, bất kỳ việc gì cũng có con đường giải quyết, mọi người thông qua các loại con đường bìn thường giải quyết vấn đề mới là điều tốt.Đáng tiếc, con đường đó nhiều khi chẳng thông, cũng có vài người chẳng muốn dùng, sau đó là đánh cướp, loại chuyện khiến người ta sinh ra cảm giác khoan khoái tự nhiên sinh ra.

Lý Định Quốc nấp trong bóng tối thấy đám người kia thực sự ra tay giết quan binh rồi, chút nghi ngờ cuối cùng cũng tan biến, toàn thân hưng phấn nói với Trương Quốc Phượng: “ Chúng ta ra tay thôi, đây là vụ không tệ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK