Cùng lúc Thi Lang giải thoát cho tên cường đạo Hàn Lăng Sơn lúc này ở bên tên Oa khấu ngực bị lõm vào, hỏi hắn có cần giúp không, tên Oa khấu đó nói một tràng dài líu la líu lo, hắn tuy không hiểu tiếng Oa vẫn gật đầu:” Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
Nói rồi cắt đứt cổ tên Oa khấu đóTiết Ngọc Nương dựa vào bánh xe gian nan nói:” Kiện Tam Lam nói, ngươi cứu hắn, hắn sẽ báo đáp.”
“ Hả, sao cô không nói sớm, phí quá, ta lại cứ tưởng hắn muốn đi thật thống khoái như tên kia chứ.” Hàn Lăng Sơn gãi đầu, tự nhiên mất toi tiền:
“ Vậy lời ta nói ngươi có hiểu không?” Tiết Ngọc Nương không biết lời hắn là thật hay giả, cẩn thận hỏi:
“ Hiểu, nói đi, cô tới Quan Trung rốt cuộc làm gì?”
“ Thiếp thân là nữ sử dưới trướng Đức Xuyên Gia Quang tướng quân, Thiên Đại Tử, tới bái kiến đại tướng quân Vân Chiêu.”
Thi Lang là người của Nhất Lang cho nên chuyện ở Nhật Bản hiểu không ít, ở bên giải thích cho Hàn Lăng Sơn: “ Đức Xuyên Gia Quang không thích nữ sắc, nhưng lại rất hứng thú với nam nhân, đám nữ sử này được dùng như võ sĩ, địa vị không cao cũng không thấp, thường phái đi làm những việc nam nhân không làm được. Nghe nói Vân Chiêu và Hoàng Thai Cát từng đánh nhau vì tranh giành đóa hoa thảo nguyên, nghĩ y là kẻ háo sắc, nên chắc phái nữ nhân này tới, xem xem có cơ hội hay không đây.”
Trong đầu Hàn Lăng Sơn hiện ra hình ảnh Tiền Đa Đa váy trắng tung bay múa dưới ánh trăng, đem so vẻ đẹp vô song ấy với nữ nhân mặt mày tái nhợt đang dựa vào bánh xe nôn ra máu, làm vẻ mặt nghiêm túc: “ Huyện tôn nhà ta đúng là rất háo sắc, nhưng mà cô thế này còn chưa đủ làm huyện tôn động lòng đâu, nếu nước Oa có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì đưa tới nhiều vào, nói không chừng đúng là có cơ hội đấy.”
Thiên Đại Tử cười thảm nhìn tay đỏ ngầu, máu ra càng lúc càng nhiều:” Ta sắp chết rồi.”
Hàn Lăng Sơn bế Thiên Đại Từ lên, ôn nhu đặt trên xe ngựa, giúp nàng lau vết máu trên mặt, nhỏ nhẹ nói: “ Cố lên, chỉ cần tới được Ngọc Sơn sẽ có y sư cao minh trị thương cho cô, cô sẽ sống thôi.”
Thiên Đại Tử cố gắng đưa tay lên vuốt gò má Hàn Lăng Sơn: “ Ngươi lúc nào cũng ôn nhu với người ta như thế.”
“ Nữ nhân là ân huệ trời ban mà, phải dụng tâm đối đãi, cô nhắm mắt lại đi, ta sẽ trị thương cho cô trong mơ, đợi cô tỉnh lại thì chúng ta cũng tới Quan Trung rồi.”
Dưới lời nói như ru của Hàn Lăng Sơn, Thiên Đại Tử dần buông lỏng thân thể, mệt mỏi ập tới, chẳng mấy chốc thiếp đi.
Thi Lang nhìn Hàn Lăng Sơn cởi quần áo Thiên Đại Tử thì giật mình: “ Vội thế?”
Hàn Lăng Sơn lờ hắn đi, lấy thuốc trị thương trong bọc hành lý của mình rắc lên vết thương của Thiên Đại Tử, sau đó dùng vải sạch băng lại, sau đó đắp chăn lên thân thể được băng bó như xác ướp của nàng.
“ Nữ nhân này có vẻ hữu dụng đây, chết thì đáng tiếc lắm, chúng ta đi thôi, ba ngày nữa là có thể thấy bia địa giới của Lam Điền rồi.”
Hai người cùng nhau buộc mấy cái xe ngựa vào làm một, ngồi ở chiếc xe trên cùng, thong thả lên đường, còn về phần thi thể trên mặt đất thì không phải lo, bọn họ đã nghe thấy tiếng dã thú rồi, chúng sẽ xử lý sạch sẽ.Đội xe đi lên đường núi yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu làm bạn.
Thi Lang nhìn Hàn Lăng Sơn chăm sóc nữ nhân kia, vừa uống rượu vừa hát:- Nước biển thăm thẳm, thuyền kêu kẽo kẹtBốn mươi ngày lênh đênh gió lạnhKhắc khổ, khắc khổ.
Nếu muốn chết hẵng ra biểnNghĩ tới nhà bần hàn, về lại đi, về lại đi.
Giọng hắn khàn đặc, nhưng không quá nhiều bi thương, mà thêm vài phần hào sảng.
Vượt qua rặng Tần Lĩnh, thời tiết vốn ẩm ướt ôn hòa tức thì trở nên khắc nghiệt, sườn nam là mưa phùn liên miên trong chớp mắt đã biến thành tuyết như lông ngỗng.
Thi Lang không hát nổi nữa rồi hắn lạnh như chim cút co ro trong xe, bất kể là đắp lên người hắn bao thứ, hắn vẫn thấy lạnh, cái lạnh nơi này rất độc ác, như biết tìm chỗ hở chui vào.
Hàn Lăng Sơn như nam tử chân chính, một mình chống chọi gió tuyết dẫn đội xe tiến lên, đã vào tới địa phận huyện Lam Điền, toàn thân hắn ấm áp.
Hắn từng đi khắp huyện Lam Điền, mỗi ngọn núi mỗi cái cây đều hết sức thân thiết.
Xe đi mải miết không nghỉ, đến chập tối tới được cổng thành Ngọc Sơn, chẳng ai nhận ra hắn nữa rồi, mấy năm qua hắn thay đổi nhiều lắm, từ người đọc sách gầy gò mảnh khảnh giờ đã là hán tử cường tráng đậm vị sương gió.
Hắn vẫn qua được cổng thành, vì hắn có một cái ấn tín quyền hạn rất cao.
Thành Lam Điền không thay đổi nhiều lắm, vẫn dáng vẻ nửa phố thị nửa ruộng đồng ấy, chỉ có đường đi bằng đất năm xưa thì nay đã hoàn toàn lát đá rồi.Đại thư phòng của Vân Chiêu vẫn sáng đèn, người bí thư giám ra vào liên tục, thi thoảng tín sứ lại hô tránh đường gấp gáp chạy đi.
Lúc Hàn Lăng Sơn rời thành Ngọc Sơn thì chưa có đại thư phòng, nhưng hắn trở về lại chẳng hề cảm thấy xa lạ với nơi này, hắn nghe rất nhiều người nói về nơi này, nghe nhiều lắm, khắc vào tim hắn rồi.Đi ngang qua cây hồng, Hàn Lăng Sơn ngẩng đầu nhìn quả hồng phủ kín bởi tuyết trắng, nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh Từ Ngũ Tưởng bị hồng chín rơi nhoe nhoét đầu.
Cửa sổ bên trái cây hồng kia chính là phòng Vân Chiêu, hắn nghe nhiều lần lắm rồi, ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ sáng trưng đó, chưa nhìn thấy người nhưng thấy bóng chăm chỉ in trên tường.
Vài người ở bí thư giám kinh ngạc nhìn hắn, chưa kịp kêu lên thì hắn làm dấu im lặng.
Hàn Lăng Sơn đi nhanh tới trước cửa thư phòng, hít sâu một hơi, cố nén kích động nói:” Huyện tôn, ti chức về rồi.”
Vân Chiêu ngẩng đầu lên, không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhìn Hàn Lăng Sơn mấy lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở đũng quần hắn:” Ta muốn thành lập ti lễ giám đã lâu, chỉ là chưa tìm được nhân thủ thích hợp, ngươi về làm bình bút thái giám đầu tiên đi.”
Hàn Lăng Sơn biết Vân Chiêu đùa, song vẫn bất giác kẹp chân lại:” Ti chức đâu phạm vào tội gì để bị cung hình, cũng không đủ năng lực đảm nhận chức vụ quan trọng ấy, xin tiến cử Từ Ngũ Tưởng.”
Vân Chiêu vỗ bàn đánh sầm:” Còn cãi không có tội gì à, làm bao chuyện hay ho tự ngươi biết, ta cần ngươi làm thế chắc, ngươi phải về sớm rồi mới đúng.” Nói rồi gọi Liễu Thành:” Hôm nay các ngươi nghỉ đi, bảo nhà bếp chuẩn bị ít rượu thịt mang tới đây.”
Liễu Thành là thư ký mới của Vân Chiêu thay cho Dương Hùng đã bị đuổi đi Quan Trung làm bạn với dã nhân, tên này cũng nhanh nhạy, từ khi biết Hàn Lăng Sơn về đã đuổi người không liên quan đi, ngay cả mấy quan thư ký thường ngày không thể thiếu cũng vội vàng rời đại thư phòng.Đây là nhân vật truyền kỳ của thư viện Ngọc Sơn, đám học sinh khóa sau bọn họ chỉ biết tới danh tiếng Song Hàn của thư viện chưa được gặp.
Nghe nói người này mấy phen tưởng không còn nữa, cuối cùng cũng trở về, rốt cuộc hắn lập công lớn tới đâu không ai rõ, nhưng chắc chắn lần này về sẽ được trọng dụng rồi.
Không bao lâu sau Liễu Thành đích thân bê rượu thịt lên, món ăn không nhiều, nhưng chế biến cầu kỳ, rượu thì tận hai vò.
Sắp xếp xong thức ăn, Liễu Thành rời thư phòng đóng cửa lại, ra đại môn căn dặn hộ vệ hôm nay tăng cường phòng bị, không cho ai tới gần.
“ Ngươi có chắc là đứa bé trong bụng nữ nhân kia là của ngươi chứ?”
“ Chắc ạ.”
“ Được, vậy thì sau khi đứa bé đó sinh ra, ta sẽ nói với nàng là Viên Mẫn đã chiến tử, đứa bé sinh ra sẽ kế thừa mọi thứ của Viên Mẫn.”
“ Làm như vậy không ổn ạ.”
“ Cứ làm như vậy đi, nàng ta sau này cơ bản sẽ không có cơ hội gặp được ngươi nữa.”
“ Vâng vâng ... Vẫn luôn là huyện tôn hiểu ti chức.”
“ Vân Hà cho tới nay ...”
Danh Sách Chương: