Tiền Đa Đa nhìn ba cha con chơi đùa, khóe môi hiện lên nụ cười dịu ngọt: “ Nhỏ như vậy đã nhìn ra tính tình của chúng, sau này tha hồ cho chàng bực mình.”
Vân Chiêu sờ má Vân Hiển, lại béo mông Vân Chương:” Đành chịu chứ biết làm sao, ai bảo ta sinh ra bọn chúng, nuôi dạy chúng không tốt là lỗi của chúng ta mà.”
Tiền Đa Đa ăn no rồi, rửa sạch tay bế Vân Chương, giao Vân Hiển cho trượng phu, đung đưa đứa bé:” Chàng nói Tần soái còn tin A Anh không?”
Vân Chiêu vừa cười với tiểu nhi tử vừa nói:” Không thể nào, khi chưa thành thân, A Anh là người Thích Gia Quân, thành thân rồi là người Vân thị, điểm này người tỉnh táo như Tần soái sẽ phân rõ. Có điều họ đang bị Trương Bỉnh Trung điên cuồng tấn công, có muốn hay không thì A Anh cũng vào Thục rồi, bà ấy còn lựa chọn nào nữa?”
Tiền Đa Đa thấy Vân Chương đã ngủ, đặt nó vào nôi, đẩy nôi nói:” Năm nay chúng ta gần như toàn diện xuất kích rồi, nhưng mà tiến triển lại là ít nhất.”
“ Ừ, chắc phải một hai năm nữa mới thấy được kết quả rõ rệt, nên tính xa chút thì hơn.” Vân Chiêu hôn lên má Vân Hiển, cũng đặt nó vào nôi, đi lại trong phòng, đáng lẽ câu chuyện giữa phu thê không nên như thế này mới đúng, nhưng hết cách rồi, thế cục thiên hạ bây giờ là vậy, các nàng không thể không quan tâm. Huyện Lam Điền nhìn có vẻ lớn mạnh, kỳ thực bọn họ cũng ở tình thế nguy hiểm như các thế lực khác, gốc rễ chưa đủ sâu, sơ xảy một chút có thể dẫn tới thất bại tan nhà nát cửa.
Nhìn thiên tai năm nay sẽ thấy, trời có gió mưa bất trắc, không ai dám lơi lỏng cả.Đại Minh rất rộng lớn, lớn tới mức dường như dung được cả huyện Lam Điền, Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ, Sùng Tinh và thậm chí là cả Kiến Nô nhảy vào tàn phá.
Với tình thế hiện nay, chưa có ai đủ tự tin nói mình tất thắng, chỉ cần hai bên bất kỳ liên thủ đối phó một bên, bất kể bên nào cũng diệt vong trong thời gian ngắn.
Huyện Lam Điền không phải ngoại lệ, bọn họ giống Kiến Nô, cường đại, nhưng không chịu nổi tiêu hao, khi cả trăm vạn quân của những phe kia ùn ùn kéo tới, bọn họ có thể chống trả thời gian ngắn, nhưng cùng với quân sĩ tiêu hoa, giao thông đứt đoạn, các loại nguyên liệu không thể đưa tới, đội quân dựa quá nhiều vào khí giới như quân Lam Điền quay trở lại đội quân tiền sừ, vác gỗ đá đánh nhau, kết quả hiển nhiên sẽ là sụp đổ.
Thế nên ai cũng phải cố gắng hết mình, đấu tranh giờ đã đi vào cuộc sống hàng ngày.
Tiền Đa Đa trầm ngâm một chút, nàng không biết nên nói vấn đề này không, rất có thể gây ra chia rẽ nội bộ, uyển chuyển nói: “ Phu quân, một số người nếu chàng không triệu hồi về, thiếp e một khi có biến cố, họ sẽ tự thành thủ lĩnh một phương, lúc đó sẽ nguy mất.”
Vân Chiêu kiên quyết lắc đầu: “ Ta phải cho họ sự tin tưởng lớn nhất, ta muốn nói với họ rằng, ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của họ.”
Tiền Đa Đa nép vào lòng Vân Chiêu nói nhỏ:” Quá nguy hiểm, A Chiêu, trong tay nàng là một đám sư tử hổ báo đấy, chỉ bất cẩn một chút ... Thực sự là rất nguy hiểm đấy.”
“ Nàng biết không ... Kỳ thực ta thích cảm giác đó.” Vân Chiêu cúi đầu xuống mái tóc Tiền Đa Đa hít sâu một hơi, nếu y chỉ muốn làm một thổ hoàng đế yên ổn thôn, thì đã dễ dàng đạt được rồi, nhưng tham vọng y lớn hơn, không thể không mạo hiểm, đương nhiên thể hiện ra ngoài, đó không phải là mạo hiểm, mà là khí độ:................ ....................
Hàn Lăng Sơn như một con báo phóng mình trong rừng cây, hắn vừa mới giết người, cần phải rời khỏi nơi gây án trong thời gian ngắn nhất, đã liên tục chạy tới chết hai con ngựa, hắn vẫn không nghỉ ngơi.
Làn khói lam lan tỏa trong rừng, Hàn Lăng Sơn hít sâu, sau đó bước chậm lại, vừa điều chỉnh hô hấp, vừa đi về phía khói bốc lên.
Giữa rừng cây một căn nhà gỗ lặng lẽ đứng đó, ống khói vẫn có khói bốc lên, nhưng đã nhạt lắm rồi, xem ra lửa ở trong nhà đang cháy rất to.
Phía sau căn nhà gỗ có một chuồng hươu không nhỏ, trong đó nuôi mười bảy mười tám con hươu lớn.
Hàn Lăng Sơn cẩn thận đi quanh căn nhà gỗ một vòng, cuối cùng ngồi xuống sau bụi cỏ khô, nheo mắt nhìn chằm chằm căn nhà gỗ trước mắt.
Toàn thân hắn buông lỏng, hô hấp nhẹ dần.
Một người mặc áo lông cừu xù từ trong nhà gỗ đi ra, xách theo một cái thùng, gỗ vài cái, đổ thùng đậu vào máng, hươu trong đàn nhanh chóng chạy ra ăn đậu.
Người đó bị què, đi đứng không thuận tiện, bước cao bước thấp, nhưng sức lực không hề nhỏ, Hàn Lăng Sơn nhìn thấy hắn chỉ cần dùng một tay đã chẹt cổ con hươu làm nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Tay còn lại của hắn không nhà, một nhát đao cắt nhung hươu, không đợi máu phun ra, hắn há miệng ngậm lấy vết cắt, nhìn yết hầu hắn cuộn lên xuống liên hồi, Hàn Lăng Sơn không nhịn được liếm môi.
Tên què uống no máu hươu mới rời miệng, lấy nắm cỏ khô bôi bừa lên sừng hươu, buông tay khống chế con hươu ra, nó liền hoảng sợ chạy về phía bên kia chuồng.
Hàn Lăng Sơn quan sát đủ rồi, không thấy gì khác thường thong thả đứng dậy đi về phía tên què, dùng tiếng Mãn nói:” Ta đói, ngươi giết một con hươu chiêu đãi ta, để máu khi lấy nhung hươu lại cho ta.”
Tên què để ý cách ăn mặc của Hàn Lăng Sơn, không nổi giận mà khom lưng xuống:” Tuân lệnh.”
“ Yên tâm, ta trả ngươi tiền.” Hàn Lăng Sơn hào phóng nói:
Tên què nhiệt tình tươi cười mời hắn tới bên chuồng hươu, bắt một con hươu đực:” Con này có nhung hươu tốt nhất, làm phiền quý nhân giúp tiểu nhân giữ nó, tiểu nhân hứng máu cho ngài, được không?”
“ Được, được ...” Hàn Lăng Sơn gật đầu đi tới gần, khi chỉ còn cách ba bước bất thình lình đao đeo bên hông bắn ra, đâm vào bụng tên què:
Tên què hai mắt lồi ra, xụi lơ buông con hươu ra, chỉ mặt Hàn Lăng Sơn mắt lồi ra, hắn cố gắng bước tới nhưng không còn sức:” Thứ ... Thứ nô, nô tài ngươi ...”
Hàn Lăng Sơn xoay đao một phát:” Sao ngươi biết ta không phải người Mãn?”
“ Quý, quý nhân không cho tiền, chỉ vung roi ...” Tên què thều thào gục xuống vũng máu, hắn định dụ tên nô tài người Hán kia tới gần để giết, không ngờ đối phương ra tay còn nhanh hơn, tới giây phút cuối cùng vẫn không cam tâm, :
Hàn Lăng Sơn ném thi thể vào trong đống là dầy, vỗ vỗ trán tự lẩm bẩm:” Bảo sao kẻ nào thấy ta cũng hưng phấn như thế sau đó là xông tới muốn bắt ta, té ra là lộ sơ hở ở điểm này, xem ra sau này không cần khách khí với Kiến Nô nữa.”
Tới nơi này đã gần 14 ngày rồi, hắn rất tự tin vào tiếng Mãn của mình, cùng tục tập quán của Kiến Nô mà tin tức tình báo thu được, hắn đã nghĩ không ai nhận ra được mình không phải là người Mãn, nhưng bất kể hắn đóng giả thế nào, chỉ tiếp xúc một cái là người Mãn nhận ra hắn là người ngoài ngay, Hàn Lăng Sơn liên tục giết ba người bỏ trốn rồi, hôm nay mới tình cờ tìm ra nguyên cớ.
Xem ra chuẩn bị còn chưa đủ, hắn quyết định ở lại nơi này một thời gian, thế là Hàn Lăng Sơn liền thành chủ căn nhà gỗ.
Mỗi ngày hắn nuôi hươu, vào rừng hái ngũ vị tử, cuộc sống rất nhàn nhã.
Khu rừng này lâm sản phong phú, cho nên không ít người ở, đại bộ phận là người Kiến Châu, cùng với số ít a cáp (nô tài).
Sự mất tích của A Lâm Bảo không làm ai để ý, đồng thời họ chẳng bận tâm với sự xuất hiện của Tô Hợp Thái, cái thái độ lạnh lùng của con người nơi này làm Hàn Lăng Sơn lấy tên giả Tô Hợp Thái ngạc nhiên lắm, hắn thấy mình nên bỏ thêm thời gian để tìm hiểu cuộc sống người dân nơi này.
Hắn nói là mình lên từng bị thương ở tay, đánh tiếng mời láng giềng tới cùng giúp hắn giết một con hươu, sau đó mang thịt hươu chia cho láng giềng, vì thế về sau có mười mấy người tới giúp hắn giết một con hươu.
Chẳng mấy chốc hươu bị giết chết, tay nghề toàn người thuần thục, từ giết thịt tới lột da, nhìn đã thích mắt, Hàn Lăng Sơn âm thầm học lén, đến khi chia thịt thành vấn đề, vì rõ ràng con hươu lớn không đủ cho bọn họ chia nhau, nhìn đám người này ánh mắt bất thiện, Tô Hợp Thái quyết định nấu ngay con hươu tại chỗ.
Danh Sách Chương: