Hoàng Thai Cát quay sang Đa Nhĩ Cổn, ánh mắt rất phức tạp, hắn phải thừa nhận Đa Nhĩ Cổn là người thông minh nhất trong đám huynh đệ bọn họ, cũng là người thức thời nhất, vì thế mà cũng là uy hiếp lớn nhất với hắn, không dùng thì phí, mà dùng thì đáng ngại, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “ Ta giao lại Bạch Kỳ cho ngươi, Đa Nhĩ Cổn, giờ không phải lúc tranh đoạt quyền lợi, Đại Thanh đang ở mép bờ nguy hiểm, nếu trận chiến này mà chúng ta không thể đánh bại Hồng Thừa Trù, chiếm được Sơn Hải Quan, thì chúng ta chỉ còn duy nhất một con đường là về rừng xưa làm dã nhân thôi.”Đa Nhĩ Cổn quỳ một gối, trịnh trọng nói: “ Đệ hiểu.”
“ Nếu ngươi hiểu thì đừng giữ thực lực nữa. “ Hoàng Thai Cát nói xong rời chiến trường:Đa Nhĩ Cổn lấy lại được binh quyền nhưng trên mặt cũng chẳng có mấy niềm vui, vì hắn cũng biết tình thế hiện giờ rất nghiêm trọng, đối diện với chư tướng của lưỡng Bạch Kỳ không nói lời nào, chỉ nhìn kỵ binh Mông Cổ đang phóng ngựa mang theo những chiếc túi da chứa đầy đất chạy về phía Tùng Sơn bảo.
Kỳ thực Tùng Sơn bảo không cao, nhưng vì địa thế cho nên mới có cảm giác không với tới, loại độ dốc này với ngựa Mông Cổ thấp lùn mà nói không phải là trở ngại. Khi đầu ngựa vào mới vào tầm bắn, hỏa pháo trên Tùng Sơn bảo bắt đầu gập vang.
Không ngừng có kỵ binh Mông Cổ bị đạn pháo bắn tan xác, rất nhiều con ngựa biến thành đống thịt nát trên đường, song vẫn có kỵ binh xông pha tên đạn, ném những tiếng túi đất vào hào sâu.
Chiến đấu vừa bắt đầu đã diễn ra quyết liệt, không thăm dò, không quyền mưu nào hết, chỉ có dốc sức đánh một trận.
Chính lúc này Đa Nhĩ Cổn lại trao quyền chỉ huy cho Đa Đạc, bản thân tới một cái sơn cốc không lớn, chỉ dẫn theo vài thân binh, thậm chí còn cải trang trước khi đi, hành sự vô cùng cẩn mật.Đến cửa sơn cốc, thân binh ở ngoài canh giữ, chỉ một mình Đa Nhĩ Cổn đi vào.
Hạ Thành Đức đợi ở nơi này lâu lắm rồi, hắn nấp bên trong một cái khe đá nhỏ, thậm chí không dám đốt lửa, cứ vậy ăn lương khô mang theo, ngày ngày cảnh giác nhìn ra ngoài, thấy Đa Nhĩ Cổn đích thân tới nơi, mắt sáng lên, vội vàng đi tới: “ Vương gia, bao giờ mạt tướng về Tùng Sơn bảo? Mạt tướng tưởng vương gia quên rồi.”Đa Nhĩ Cổn thân thiết kéo tay Hạ Thành Đức: “ Bao năm qua bất kể cục diện tệ tới mấy ta cũng không dùng ngươi, thậm chí trận đánh Cẩm Châu quyết liệt như vậy, ta vì thế mất binh quyền cũng không cho người liên lạc với ngươi, không phải vì quên ngươi, mà là ngươi quá trọng yếu. Nay đã tới lúc ngươi lập công rồi.”
Hạ Thành Đức kích động nói: “ Mạt tướng nguyện tử chiến vì vương gia.”Đa Nhĩ Cổn lắc đầu: “ Không cần ngươi tử chiến, chuyện ngươi cần làm lần này có hai điều, một là giữ Hồng Thừa Trù lại, hai là giữ hỏa pháo Tùng Sơn bảo lại.”
Hạ Thành Đức tự tin nói: “ Tùng Sơn bảo có hai thành nhân mã là người của chúng ta, chỉ cần ra tay bất ngờ, không khó đạt người điều vương gia muốn.”Đa Nhĩ Cồn hài lòng vỗ vai hắn: “ Tốt lắm, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, ta cũng sẽ không keo kiệt phong thưởng cho ngươi, ngươi muốn đất đai xung quanh Ninh Viễn, ta cho ngươi, ngươi muốn người Hán trong thành Ninh Viễn, ta cho ngươi. Chỉ cần ngươi làm được chuyện ta nói, ta sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của ngươi.”
Hạ Thành Đức mừng rỡ quỳ xuống lớn tiếng nói: “ Nhất định không phụ lòng vương gia.”Đa Nhĩ Cổn đỡ Hạ Thành Đức lên, vỗ vỗ tay hắn: “ Đêm nay ta sẽ để lại một khe hở để ngươi quay về Tùng Sơn bảo, cẩn thận, Hồng Thừa Trù chẳng phải loại tầm thường, chỉ cần có chút sơ xảy là ông ta sẽ nhìn ra ngay.”
Hạ Thành Đức có chút đắc ý: “ Không phiền vương gia nhọc lòng, mạt tướng có cách vào Tùng Sơn bảo.”Đa Nhĩ Cổn quắc mắt: “ Địa đạo sao?”
Hạ Thành Đức thấy Đa Nhĩ Cổn đổi sắc mặt, vội nói: “ Là một hẻm núi, mạt tướng vừa phát hiện gần đây, có thể miễn cưỡng đi qua, nhưng chỉ người thôi, ngựa không qua được.”Đa Nhĩ Cổn thoáng cân nhắc rồi nói với một tên thân vệ: “ Theo Hạ tướng quân đi một chuyến.”
Cùng lúc đó Hồng Thừa Trù đang hết sức sốt ruột đợi tin tức của Hạ Thành Đức.
Cho dù Hồng Thừa Trù tin Vương Phác làm ra chuyện khiến người người phẫn nộ ấy, cho dù ông ta cũng hiểu đám tướng môn này đã quen với việc đặt cược hai phía, họ đều không phải là quân nhân đơn thuần nữa.
Vương Phác có thể không bán đứng Đại Minh, nhưng khó nói hắn sẽ không ngầm giở trò gì đó.
Hào ngang phía trước của Tùng Sơn bảo dưới sự nỗ lực của kỵ binh Mông Cổ suốt nửa ngày trời, đã san bằng được một đoạn trăm bước. Tuy kỵ binh Mông Cổ chiến tử rất nhiều, nhưng Kiến Nô có vẻ chẳng bận tâm liên tục xua hết đợt này tới đợt khác công lên.
Ngô Tam Quế thấy hào bị lấp, hai lần đề xuất muốn rời thành ngăn cản kỵ binh Mông Cổ, Hồng Thừa Trù không đồng ý, chỉ hạ lệnh dùng hỏa pháo mãnh liệt, tên đạn dày đặc giết địch.
Nhìn đống thi thể dưới thành Hồng Thừa Trù nói: “ Đáng lẽ cuộc chiến giữa Kiến Nô và Đại Minh không nên tính toán được mất một thành một vùng, nếu một tỏa thành đối lấy tính mạng của 1000 tên Kiến Nô, ta sẽ trao đổi không chút do dự. Từ Tùng Sơn bảo tới Sơn Hải Quan chúng ta có tới không dưới 100 bảo lũy thế này, chúng ta có thể đổi được với chúng.”
Ngô Tam Quế cau mày: “ Song nhìn tình thế này thì Kiến Nô không để chúng ta phá vây đâu.”
“ Ha ha ha, yên tâm đi, chúng sẽ cho chúng ta cơ hội.”
“ Vì sao?”
“ So với giữ chúng ta lại, bọn chúng càng muốn giữ hỏa pháo ở nơi này hơn chứ sao. “ Hồng Thừa Trù tất nhiên chẳng lạ toan tính của Kiến Nô, nếu không một tòa thành sao đáng để chúng liều mạng như thế:
Ngô Tam Quế bần thần một chút, chua chát chấp nhận câu trả lời này: “ Chẳng ngờ chúng ta còn chẳng quan trọng bằng hỏa pháo.”
Hồng Thừa Trù an ủi viên tướng lĩnh trẻ: “ Thiết kỵ Quan Ninh do ngươi thống lĩnh tuy tinh nhuệ, nhưng Trường Bá, thế giới thay đổi rồi, chiến tranh sau này là thiên hạ của sắt và lửa, ngươi phải thích ứng với nó thôi.”
Ngô Tam Quế nắm chặt tay: “ Thiết kỵ Quan Ninh sẽ không khuất phục.”
“ Ngươi là thiếu niên anh kiệt, tất nhiên là có ngạo khí của mình, nhưng thời thế thay đổi không quan tâm tới con người nghĩ gì, đứng trước đại thế ngươi phải lấy hết dũng khí và trí tuệ ra, nếu không ngươi sẽ bị đào thải. Nếu ngươi giáp mặt quân Lam Điền, ta tin ngươi sẽ hiểu ngay thôi, chỉ mong lúc đó không phải là quá muộn.”
“ Đốc soái vì sao lại đề cao kẻ địch mà diệt uy phong bên mình như thế?”
Hồng Thừa Trù thở dài: “ Đợi ngươi gặp rồi hẵng nói lời đấy.”
Ngô Tam Quế gật mạnh đầu: “ Thực sự muốn gặp một lần.”
Hồng Thừa Trù chỉ cười không nói gì thêm, tiếp tục nhìn kỵ binh Mông Cổ ném đất dưới thành.
Khi công thành kỳ thực chẳng mấy mưu kế mà dùng, bên công thành hay bên thủ thành đều thế cả, mấy nghìn năm qua chiến sự phát sinh ở mảnh đất này cả vạn lần, nên đối diện với chiến tranh ai cũng biết phải làm gì.
Hồng Thừa Trù thủ thành không để lộ sơ hở nào, cho nên Hoàng Thai Cát muốn công phá Tùng Sơn Bảo phải lấy mạng mình lấp vào thôi, đợi tòa thành này ăn no máu thịt rồi sẽ bị công phá.
Hoặc nó mãi mãi chẳng biết no, ai mà biết được cơ chứ.
Tóm lại chiến sự vẫn tiếp tục, bên ra sức đánh, một bên dốc sức chống đỡ, vậy thôi.Đến chấp tối, Đa Nhĩ Cổn đích thân tổ chức công thành, lần này hắn sử dụng tới kỳ đinh của Chính Bạch Kỳ, những kẻ này mặc thiết giáp, vác thang tổ chức tiến công mang tính thăm dò.
Cuộc tiến công này cuối cùng bị Dương Quốc Trụ, Ngô Tam Quế nỗ lực đẩy lùi.
Nhìn người Kiến Châu từ từ lui xuống, Hồng Thừa Trù hạ lệnh:” Chuẩn bị đi, chúng ta rời Tùng Sơn Bảo.”
Danh Sách Chương: