Vân Chiêu quay đầu sang bên, né tránh hơi thở thơm tho của Tiền Đa Đa liên tục phả vào mặt mình, âm ấm, ngưa ngứa, kỳ thực đó chưa phải điểm chết người nhất, mà là chiếc áo dạ hành ép sát vào người, tôn lên đường cong chắc nịch và ưu mỹ của đồi ngực thiếu nữ, khiến tim y đập rộn ràng, cố gắng để giọng nói vẫn bình tĩnh: “ Mẹ hi vọng ta đi cứu viện Phùng Anh.”
Tiền Đa Đa lần nữa cười khanh khách, nhanh nhẹn chui vào vòng tay Vân Chiêu, dán toàn bộ thân hình thơm nức ngã vào ngực y, nhẹ vươn đôi tay ngọc quấn chặt lấy cổ , đối mắt đẹp mông lung, gò ngực xinh xắn không ngừng nhấp nhô, cặp môi hồng phả hương thơm dìu dịu: “ Về cơ bản chàng nên đi trợ giúp Phùng Anh, cái sơn trại cô ấy khổ công gây dựng bốn năm gặp phải đại đội nhân mã của Trương Bình Trung, không thể không rời sơn trại, một đám cô nhi quả phụ lang thang trong rừng sâu Quý Châu, không nói cũng biết chịu bao nhiêu khổ cực. Căn cơ của Vân thị về cơ bản là nền tảng Thích gia quân, đại thiếu gia chàng muốn làm chuyện lớn thì không thể thiếu sự ủng hộ của Phùng Anh.”
“ Nay con cháu thuộc Thích gia phân bố khắp thiên hạ, không thiếu người thống lĩnh binh mã, mặc dù bọn họ đã không đồng lòng với di cô Thích gia quân, nhưng một khi thiên hạ có biến, chàng phất cờ nổi lên, chàng nói những người muốn đi theo chàng, hay đi theo người khác?”
“ Chàng nói câu đó muốn ta ghen chứ gì? Cho chàng biết, không thể nào đâu, đời này ta sẽ không ghen vì bất kỳ nam nhân nào, ta nhìn thấy rất nhiều người ghen tuông rồi, bọn họ đều không có kết cục tốt. Chàng cứ yên tâm đi tìm Phùng Anh, ta thích chàng, không liên quan gì tới chuyện chàng thích Phùng Anh hay không, ta thích chàng là đủ.”
Nói xong những lời này, Tiền Đa Đa đặt khăn tay vào tay Vân Chiêu, cười thật xinh đẹp vẫy tay với y, như con linh miêu leo lên tường, vọt người một cái biến mất trong đêm đen, tựa hồ chưa từng xuất hiện.
Quan hệ bọn họ luôn quái dị như vậy, ngay từ ngày đầu đã như thế rồi, Vân Chiêu không biết định nghĩa thế nào, là thanh mai trúc mã, là đôi tình lữ bí mật, cùng là đồng bọn chuyên làm việc xấu cùng nhau ... lại có chút giống đối thủ truyền kiếp, chẳng ai chịu thua kém ai, không biết phần nào lớn hơn phần nào.
Lợn rừng lớn ngẩng đầu lên nhìn Vân Chiêu, ủn ỉn một tiếng lại tiếp tục ngủ.
Vân Chiêu chẳng hề buồn ngủ tẹo nào, tới bên cạnh lợn rừng:” Nhường cho ta một chỗ.”
Lợn rừng lớn thực sự nhường chỗ cho Vân Chiêu, chẳng có gì lạ, nó chia sẻ chỗ của mình cho Vân Chiêu từ năm y mới sáu tuổi, khi đó nó chỉ có một tảng đá.
Vân Chiêu ngồi xuống, người lợn rừng rất ấm áp, cũng rất sạch, chúng rất thích tắm, lại được mẹ và Tiền Đa Đa chăm sóc, chắc chắn thành con lợn sạch nhất thiên hạ, Vân Chiêu kéo tai lớn của nó:” Hình như ta thành tra nam rồi.”
Lợn rừng lớn ủn một tiếng, có vẻ tán đồng lời này.
“ Hình như đúng là thế thật, Đa Đa không cần thiết dùng tâm cơ trước mặt ta, bọn ta ở bên nhau nhiều năm như thế, nàng hẳn quá rõ ta là người thế nào, biết tình cảm của ta với nàng ấy ra sao.”
“ Mày nói xem, nàng ấy cố thể hiện ra kiên cường cho ai xem? Ta vừa nhắc tới Phùng Anh, nàng ấy liền hiểu tầm quan trọng của Phùng Anh với ta, không biết vì chuyện này, nàng ấy suy nghĩ bao lâu.”
“ Đa Đa đột nhiên đề xuất muốn đi đông nam kiếm tiền cho ta, mày nói xem có phải nàng ấy muốn so hơn thua với Phùng Anh không? Cả hai đều ưu tú, mày bảo ta phải lựa chọn thế nào?”
Lợn rừng lớn lại ủn một tiếng, chỉ là lần này không biết giải nghĩa lời của nó ra sao.
Khi Vân Chiêu đang chìm đắm trong ảo tưởng về tương lai mỹ hảo, trong cuộc sống của Phùng Anh chẳng hề có chút bóng dáng nào của Vân Chiêu.
Cho dù là có cũng vẻn vẹn là đứa bé thấp béo thích làm ra vẻ người lớn.
Rất là buồn cười.
Khi lương thực của tộc nhân một lần nữa trở nên thiếu thốn, nàng không nghĩ tới đứa bé béo đó, mà đeo gùi lên lưng, dẫn nha hoàn Tiểu Sở không còn béo tròn nữa lên núi.
Sống ở cái mảnh đất Quý Châu này, cơ bản chẳng có lúc nào thuận lợi hết, cho dù không có đạo tặc gây hại, đất đai cằn cỗi không cách nào giúp cả tộc hơn trăm người có đủ lương thực.
Kiếm lương thực ở nơi này, cơ bản là dựa vào ba thứ: Trồng trong đất một ít, bắt trong nước một ít, hái trên núi một ít.
Một nơi cằn cỗi ngay cả lương thực cũng không thể phát triển tốt, tự nhiên tất nhiên không có quá nhiều thứ để ban tặng, trong đó đặc sản Tam Hiệp nổi danh nhất là lá cây, loại lá cây này sau khi chế tác thành lá trà, có thể lọc dạ dày, giảm béo.
Nha hoàn tham ăn Tiểu Sở nhổ lá cây nhét vào mồm, nàng không muốn thu hoạch cái loại lá có thể làm trà này chút nào, thứ này ngâm nước uống chỉ càng đói thêm:” Tiểu thư, chúng ta hái những cái lá này làm gì, có bán được đâu?”
Với Tiểu Sở mà nói, bất kỳ thứ gì không ăn được đều là phế vật vô dụng.
Phùng Anh đứng thẳng lên, thiếu nữ mười sáu đang độ xinh đẹp nhất, dù có xanh xao gầy gò chỉ tăng thêm vẻ đẹp thanh lệ tự nhiên như hoa rừng của nàng, nàng cẩn thận gỡ y phục bị mắc vào bụi gai, nhìn Trường Giang chảy cuộn cuộn dưới chân:” Yên tâm đi, sẽ có người mua.”
“ Lão tổ tông vừa đánh đuổi Trương Bỉnh Trung, đã tiêu hao sạch lương thực trong trại, càng không có tiền để mua hàng của chúng ta. Tiểu thư, chúng ta đi Quan Trung một chuyến đi, bán thứ lá này cho tên béo, y béo như thế nhất định sẽ thích trà.” Tiểu Sở kiến nghị rất có ý đồ:
Phùng Anh phì cười:” Thì ta nói tới y đấy.”
Tiểu Sở nghe vậy tức thì vui sướng, ôm eo Phùng Anh áp mặt cọ vào lưng tiểu thư, lúc này nàng thấy tiểu thư là người anh minh nhất thế gian:” Tiểu thư, nhưng mà chúng ta không có lộ phí.”
“ Đi tới chỗ Phi Lãng Na lấy, ta nghe nói gần đây bọn họ làm mấy vụ mua bán lớn.”
“ Tốt quá, tốt quá, tiểu thư, lần này người không được mềm lòng đấy, bọn chúng là tặc khấu, chúng ta cướp của bọn chúng coi như là thay trời hành đạo. Hơn nữa chúng ta cho bọn chúng ở lại sơn cốc này đã là ân điển lớn rồi.”
Phùng Anh nhìn núi non trập trùng cha khuất hết tầm nhìn, dù quay mặt về phía nào chỉ thấy núi và núi, hít sâu một hơi gật đầu:” Ừ, lần này ta không mềm lòng nữa.”
Có mục tiêu rồi, hai người mau chóng hái hết lá ở chỗ cây trà mùa đông vẫn có lá non mọc ra, sau đó tới trại Phỉ Lãng ở dưới chân núi.
Trại Phỉ Lãng kỳ thực là cái ổ thủy tặc, những người này vốn là khổ lực kéo thuyền ở Tam Hiệp, chê kéo thuyền kiếm ít tiền, thế là thành thủy tặc.
Bọn họ dựa vào công phu dưới nước vững vàng, chuyên môn cướp những chiếc thuyền đi lẻ.
Hai người ăn mặc kiểu nông gia khuê nữ, vừa mới từ trên núi đi xuống, thế mà đại môn của trại đã đóng ngay lại cứ như gặp phải ma, khi Phùng Anh và Tiểu Sở tới nơi, đại môn sơn trại mới he hé một khe nhỏ, một hán tử loắt choắt đầu quấn vải trắng dày lách người ra, thi lễ với Phùng Anh:
“ Đại tiểu thư, sao lại rảnh rỗi tới sơn trại của ta thế này?”
Phùng Anh khách khí đáp lễ:” Tiểu nữ tử chuẩn bị đi Quan Trung một chuyến đưa hàng cho thế huynh ta, hàng hóa đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là thiếu chút lộ phí, nhớ tới trại Phỉ Lãng gần đây dư dả, nên tới lấy một ít.”
Hán tử loắt choắt nghe vậy khuôn mặt tươi cười rất giả biến thành quả quất khô.Đang định nói lương thảo trong trại không đủ thì thấy Tiểu Sở đã hưng phấn đẩy hắn sang một bên chạy vào trong trại, gỡ thịt khô bọn họ phơi trên cành trúc, thế là chẳng kịp trả lời Phùng Anh, vội chạy tới ngăn cản.
Vừa chạy được hai bước thì Tiểu Sở rút khẩu súng ngắn có hai cái nòng rất lớn chĩa vào hắn, hắn vội vàng dừng bước, trơ mắt nhìn Tiểu Sơ đem toàn bộ thịt sấy khô ném vào gùi, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.(*) Tra là cặn bã, tra nam là từ lưu hành ở TQ, miêu tả nam nhân vô trách nhiệm, ích kỷ, đùa bỡn tình cảm của người khác, chủ yếu là lời cô gái mắng bạn trai nên có thể hiểu nôm na là bạn trai tồi tệ.
Danh Sách Chương: