Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là lúc Vân Chương, Vân Hiển còn nhỏ, dù phạm lỗi gì, Vân Nương cũng sẽ bênh vực, bây giờ bà chỉ thở dài, đứng dậy bế theo Vân Đóa rời bàn ăn.

Vân Hiển không nghĩ mấy năm mới về nhà lại bị mắng té tát như vậy, yếu ớt nói:” Nếu cha sai thì sao?”

Vân Chiêu trừng mắt:” Cha có sai thì cũng hơn hai đứa ngốc các con đưa ra quyết định chính xác.”

Vân Chương bất mãn:” Con và A Hiển sao gọi là kẻ ngốc được?”

Vân Chiêu ngửa mặt thở dài:” Đừng nói các con không bằng Hạ Hoàn Thuần, Mộc Thiên Đào, Khổng Thanh, Lê Quốc Thành, ngay cả trước mắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ mới từ Châu Âu tới, các con chẳng chiếm ưu thế gì. Mà cha có thể tùy ý bài bố, lợi dụng những người đó, các con có năng lực đó không?”

“ Dựa vào địa vị hoàng tử nên các con còn chút ưu thế thôi, đừng hiểu lầm năng lực của mình, đợi cha không còn nữa, các con sẽ phải đối diện trực tiếp với họ, các con có dám tự tin không?”

Vân Chương, Vân Hiển cúi đầu xuống, nghĩ lại những đồng song của mình, chưa nói những người kia, riêng đám điên của thư viện vì tranh giành chữ Quốc, làm người ta thấy khiếp hãi rồi.

Thực sự là không bằng.

Vân Chiêu lắc đầu, có câu nhà địa chủ sinh toàn lũ ngốc, đó là quy luật rồi, đừng nói tới cả Vân thị to lớn này.

Phùng Anh bôn ba lôi kéo phiếu giúp nhi tử, hận không thể ngay ngày mai đưa nhi tử lên ghế bộ trưởng đường sắt.

Tiền Đa Đa thì vơ vét hết tiền bạc, giúp nhi tử ở Diêu Châu xa xôi mau chóng mở ra cục diện mới.Đoán thương cho lòng cha mẹ thiên hạ, mặc dù câu này do nữ nhân chẳng lành Từ Hi nói, Vân Chiêu vẫn thấy có lý.

May hai đứa con này tuy ngốc còn biết nghe lời.

Phùng Anh luôn muốn mang thai, ngày kinh nguyệt tới, tâm tình rất xấu, nàng tranh thủ nắm lấy đoạn cuối tuổi sinh nở, sinh cho Vân Chương một người trở giúp, kết quả là ... Không có kết quả.

Một cái tàu lượn bay qua bầu trời hoàng cung, tên khốn kiếp còn cầm kính viễn vọng nhìn xuống.

Không chấp nhận được.

Vân Chiêu rất muốn sai thị vệ dùng súng trường mới nhất bắn rụng tên khốn kiếp đó, súng lấy ra rồi, Vân Chiêu lại bảo họ thu vào.

Vẫn nằm dưới cây thạch lựu nhìn tên ngu xuẩn này bay hết vòng nọ tới vòng kia quanh hoàng cung.

Y tính rồi, đợi tên khốn đó đáp xuống đất, sẽ đưa hắn tới quân đội Hạ Hoàn Thuần phục dịch, không cần biết hắn đã tốt nghiệp chưa, cũng không cần biết hắn có đồng ý hay không.

Vân Xước ngoan ngoãn ở bên phụ thân, chỉ là rất ghét hành vi cứ thích gài hoa lên đầu mình của phụ thân, cả đầu toàn là hoa thạch lựu, mẫu thân khả năng sẽ thích, chứ nàng thấy xấu hổ lắm.

Vân Xước rốt cuộc không lớn lên thành bộ dạng như Tiền Đa Đa, điểm này từ khi bảy tám tuổi đã thấy được rồi, là do gen của mình ảnh hưởng tới con, Vân Chiêu hổ thẹn.

Vẻ đẹp của Tiền Đa Đa là siêu quần.

Có hóa trang nàng thành ăn mày, Tiền Đa Đa vẫn cứ là trân châu lẫn trong bùn, vẫn sáng lấp lánh ai cũng muốn.

Hóa trang nàng thành quý phu nhân cao quý, nàng liền thành tồn tại không với tới.

Gài hoa thạch lựu đỏ rực lên đầu nàng, nàng liền thành hoa tiên tử, tuyệt đối không dung tục như bà mai giống Vân Xước.Đều là do gen Vân thị làm hại.

Dù là thế Vân Xước vẫn là sự tồn tại thoát tục trong số Vân thị nữ, một bộ váy vàng làm đứa bé này cao quý vô cùng.

“ 100 cân rồi.” Vân Chiêu bế khuê nữ lên ước chừng trọng lượng:

Vân Xước lập tức bật khóc rời khỏi phụ thân đáng ghét đi tìm tổ mẫu mách tội, lúc này chỉ có thể tìm tổ mẫu, vì chỉ tổ mẫu mới thấy dáng vẻ nữ nhi trông thích mắt, không thể tìm mẫu thân, chỉ chuốc nhục vào thân.

Mùa xuân đã tới rất lâu rồi, mái đầu bạc của Ngọc Sơn đen đi, mỗi năm nó cải lão hoàn đồng một lần, mỗi lần lại đem hi vọng mới tới.

Khi hoa thạch lựu nở thì hoa hòe đã tàn, bởi thế nhìn thấy Hàn Lăng Sơn gài mấy bông hoa hòe khô đi tới, Vân Chiêu phẫn nộ chỉ ném hết cả ấm trà, chén trà vào mặt hắn.

Chuyện này không làm khó được Hàn Lăng Sơn, hắn hết sức điềm nhiên đỡ lấy ấm chén, thủ pháp thuần thục:” Bệ hạ không cần nổi giận như thế, Hàn Tú Phân sinh một khuê nữ.”

“ Đáng tiếc, trẫm thiếu một mãnh tướng để dùng.” Vân Chiêu nhớ Hàn Lăng Sơn ở Mã Lục Giáp hơn một năm, với cái tính cần cù của Hàn Tú Phân thì còn khả năng:” Có phải Tú Phân lại mang thai rồi không?”

Hàn Lăng Sơn giang tay:” Thần cũng không rõ nữa, dù sao khi vi thần về, chưa phát hiện cô ấy có thai, lần này thần về là để xin bệ hạ đặt tên cho đứa bé, bọn thần thấy, cái tên Hàn Sơn không tệ.”

Hai kẻ này tuy khốn kiếp, nhưng nghĩ tới đứa bé tư sinh đáng thương kia, Vân Chiêu sai Lê Quốc Thành lấy bút mực tới, viết lên giấy hai chữ Hàn San ... Viết xong thấy không ổn, lại thêm chữ San trong san hô nữa, thế là thành Hàn San San.

Hàn Lăng Sơn cau mày:” Bệ hạ, Sơn trong sơn phong cơ mà.”

Vân Chiêu ném bút đi:” Đừng được nước lấn tới, bộ trưởng giám sát của trẫm đi thông gian với thượng tướng hải quân, chuyện này vẻ vang lắm sao?”

Hàn Lăng Sơn tựa hồ chấp nhận cái tên này, ngập ngừng một lúc nói:” Bệ hạ, Hàn Tú Phân không biết nuôi khuê nữ ... Cho nên.”

Vừa nói tới đó thì có tiếng trẻ con khóc vang trời, chỉ thấy Tiền Đa Đa bế một cái bọc lớn đi từ cổng vòm vào, bước chân vội vàng, nhìn có vẻ hưng phấn lắm.

“ Phu quân, phu quân, mau xem này, đứa bé đẹp quá.”

Nghe Tiền Đa Đa khen ngợi, Hàn Lăng Sơn cười híp mắt lại.

Cái tã bọc vừa vào tay Vân Chiêu, y liền nhận ra đứa bé này rất chắc tay, phải bằng Vân Xước khi hai tuổi chứ không đùa.

Mở tã ra quả nhiên là một đứa bé to gấp rưỡi đứa bé bình thường.

Tiếng khóc đứa bé rất vang, Tiền Đa Đa lấy ra một cái bình sữa cực lớn nhét vào miệng nó, đứa bé lập tức ngừng khóc, hai tay mũm mĩm ôm bình sữa bú chùn chụt.

“ Phu quân, thiếp đã nhận đứa bé này là nghĩa nữ, chàng làm nghĩa phụ không được hẹp hòi.” Tiền Đa Đa luôn làm ý mình như thế, chẳng suy tính nhiều:

Vân Chiêu lườm Hàn Lăng Sơn:” Các ngươi định đưa đứa bé này vào hoàng gia à?”

“ Nữ hài tử mà, kiếm cho nó cái đảo không tệ ở hải ngoại cũng tốt, có thêm danh hiệu công chúa cho đảm bảo, bệ hạ thấy Tấn quốc công chúa thế nào ạ?” Hàn Lăng Sơn thấy sắc mặt Vân Chiêu khó coi, vội bổ xung:” Trưởng công chúa tất nhiên là của Vân Xước, Sở quốc công chúa nhất định là Vân Đóa, Hàn Tú Phân thấy con cô ấy xứng đáng làm Tấn quốc công chúa.”

Vân Chiêu lạnh lùng nói:” Sau lễ cập kê hẵng nói, ngoài ra các ngươi không cần cẩn thận như thế, càng không cần đặt hết công lao lên người đứa bé này, cái gì nên là của các ngươi phải thuộc về các ngươi. Hừ, ngươi làm thế không sợ mấy đứa bé trong nhà ngươi tạo phản à?”

Hàn Lăng Sơn cười:” Có gì mà tạo phản ạ, của thần thì cũng là của chúng nó.”

Vân Chiêu thầm thở dài, quân thần rốt cuộc không thể tin nhau vô tư như trước được nữa, cho nên hai người kia mới dùng cái hạ sách di chuyển bớt công lao trên người, chuyện đã vậy đành chấp nhận thôi, Vân Chiêu xỉa một ngón tay vào trán đứa bé:” Đứa bé này tương lai nhất định sẽ là người khổng lồ thực sự.”

Tiền Đa Đa nhìn đứa bé đầy hiền từ, nàng thực sự muốn chính mắt nhìn thấy con Hàn Lăng Sơn và Hàn Tú Phân lớn lên dưới vành mắt mình.

Còn về phần danh diệu công chúa, Tiền Đa Đa chẳng bận tâm chút nào, cái gì mà công chúa nước Tần nước Sở, với nàng mà nói toàn thứ không đáng tiền, nếu cần nàng cần, bất kỳ lúc nào cũng có thể kiếm cho khuê nữ danh hiệu uy phong hơn.

“ Bày tiệc, mời quốc tướng và bộ trưởng các bộ tới uống rượu.” Vân Chiêu nhìn đứa bé ăn no đang phun bọt phì phì, lòng dần mềm nhũn:Đám trẻ con Hàn Lăng Sơn, Hàn Tú Phân, nhìn từ góc độ con người, họ sống gian khổ như Tư Ba Đạt (Sparta), không thể nói là sống thật sự.

Hàn Tú Phân đúng là không biết làm mẹ, cho nên nàng phó thác cốt nhục của mình cho Tiền Đa Đa mà nàng tín nhiệm nhất.

Nàng tin, Tiền Đa Đa có thể cho đứa bé nhiều thứ hơn nàng có thể cho, không phải tiền tài, quyền thế, mà là cuộc sống, tình cảm.

Tiền Đa Đa hớn hở bé đứa bé đi cho Vân Nương xem, Vân Chiêu nhín nhau không biết nói gì.Đợi đám Trương Quốc Trụ, Tiền Thiểu Thiểu, Triệu Quốc Tú, Lô Tượng Thăng, Từ Nguyên Thọ, Vân Dương tới nơi, Vân Chiêu tuyên bố:” Hôm nay không say không về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK