Hai người đang ngồi nói chuyện yên lành, bỗng nhiên Hồng Thừa Trù từ trên giường gấm nhảy xuống, đi giày vào: “ Đây là lần cuối cùng ta vô lễ với ngươi, bí thư của ngươi đã nhìn ta mấy lần rồi.”
Vân Chiêu đứng dậy: “ Sao ông tự nhiên xa lạ thế?”
“ Ta có nghe Trần Đông kể rất nhiều chuyện về cái tên biến thái Hàn Lăng Sơn, ngươi vừa nhắc tới hắn làm ta đột nhiên nhớ tới Cẩm Y Vệ thời kỳ thái tổ, biết cả chuyện trong phòng the của đại thần.” Hồng Thừa Trù nghĩ lại hành vi to gan vô lễ của mình mà đổ mồ hôi, ông ta biết Vân Chiêu có một đám thủ hạ chẳng những trung thành và còn cực kỳ cuồng nhiệt:
Vân Chiêu trấn an ông ta:” Mật điệp ti của Hàn Lăng Sơn sắp đổi tên thành cục điều tra quân sự! Chỉ nhắm vào quân sự nước ngoài, không quản trong nước.”
Hồng Thừa Trù lắc đầu: “ Thôi đi, tiểu cữu tử của ngươi nắm Giám sát ti, có kém gì Mật điệp ti đâu.”
“ Giám sát ti sắp quy hoạch sau đại hội Lam Điền không nhận lệnh của cá nhân ta nữa. Lam Điền ta không giống Chu Minh.”
“ Bất kể thế nào nên giữ đạo quân thuần, với ta chỉ có lợi chứ không hại gì.”
Vân Chiêu cũng không kiên trì nữa, cười:” Cũng được, tôn ti trên dưới phải chú ý, ta thì chẳng bận tâm, nhưng sẽ gửi tín hiệu sai lầm cho người khác, đúng là không có lợi với ông. Trước tiên chuẩn bị tham gia đại hội đi, tư liệu hẳn đã đưa tới phòng ông rồi.” Nói tới đó Vân Chiêu do dự một chút:” Còn quản gia của ông ...”
Hồng Thừa Trù ngắt lời:” Khi đó ta đã mang chí tất tử, nào còn để ý tới Hồng Phúc.”
“ Có vài chuyện nên nói rõ là hơn, Trần Đông khi đó muốn giết ông, Hồng Phúc chặn trước nòng súng nên mới bị giết. Mà ông cũng biết, Trần Đông chỉ làm theo lệnh, người ra lệnh chính là ta, ta ra lệnh không để ông còn sống rơi vào tay người Kiến Châu.”
“ Tới số tới mệnh, chẳng trách ai được.”
Vân Chiêu thẳng thắn nói:” Tốt, coi như ta nợ ông một lần.”
“ Không cẩn nợ.” Hồng Thừa Trù xua tay rồi đi xa:
Bùi Trọng thấy huyện tôn vẫn đứng ở trong sân, đi tới nói nhỏ: “ Ông ấy mang cái khăn tay đi rồi.”
“ Đó là khăn che mặt mới của ông ấy.”
“ Huyện tôn chưa phê duyệt báo cáo của Hàn Lăng Sơn, hắn hi vọng có thể triệu về mật điệp lưu ở Kiến Châu, bọn họ ở đó không an toàn.”
Vân Chiêu quay về đại thư phòng xem văn thư của Hàn Lăng Sơn, phê hai chữ đồng ý, đồng thời ghi chú thêm phía sau :" Có nguy hiểm lập tức rút lui, khi cần dùng toàn bộ nhân viên."
Huyện Lam Điền đã qua cái thời kỳ dùng mạng người để mở ra cục diện, mỗi chiến sĩ Lam Điền giờ đây đều là tài phú quý giá, Vân Chiêu không muốn lãng phí sinh mạng của họ một cách vô nghĩa.
Hoàng Thai Cát chết rồi, Mãn Thanh trong thời gian ngắn chủ yếu là đấu tranh nội bộ, không mất hai năm, Đa Nhĩ Cổn không thể hoàn toàn khống chế đại quyền Mãn Thanh, xâm nhập Sơn Hải Quan.Đợi khi đại quân Lam Điền xâm nhập Kiến Châu bọn chúng sẽ đối diện với dòng lũ sắt thép như dời non lấp biển.
Hàn Tú Phân phả hơi rượu từ dạ dày ra như cá kình phun nước, dùng khăn tay lau miệng, nói với Trương Quốc Oánh dẫm một chân lên ghế:” Tửu lượng của muội trở nên lợi hại rồi.”
Trương Quốc Oánh lạnh lùng nói:” Tỷ tưởng ta trói gà không chặt thì dễ bắt nạt à?”
Chu Quốc Bình luồn tay vào ngực Trương Quốc Oánh bóp một cái:” Không sai, dựa vào hai cái này, Phân Mặt To không thể là đối thủ của cô.”
Trương Quốc Oánh phẫn nộ:” Bình Răng Hô, có có biết làm thế thế là phi lễ không?”
Dương Quốc Tú nhăn mặt tránh xa Chu Quốc Bình thêm một chút:” Cô đúng là có bệnh mà, còn là nữ nhân nữa không?”
Hàn Tú Phân nói với Dương Quốc Tú:” Kỳ thực ta cũng rất muốn có một đứa con.”
Dương Quốc Tú vén lọn tóc rũ xuống qua sau tai, nàng là đại phu cao minh nhất Lam Điền:” Cứ bắt lấy một nam nhân là nhanh, tiện , an toàn nhất, một không đủ thì kiếm vài người, thế nào cũng thành công. Có thuốc khiến người đó thần trí không tỉnh táo, cũng có thuốc khiến hắn bất tri bất giác trải qua giấc xuân với cô, nhưng mà nói thật, cô vẫn giữ tâm thân hoàn bích, muốn có thai bằng một lần là rất khó ...”
Chu Quốc Bình cười gian:” Chọn Hàn Lăng Sơn đi, ta có thể giúp cô giữ chặt hắn ...”
Khi đám nữ nhân tụ vào một chỗ, bọn họ ngôn ngữ quỷ dị, hành vi lớn mất, nam nhân khó lý giải được.
Nhất là khi bốn nữ nhân ưu tú nhất huyện Lam Điền tập trung trong một phòng, lễ pháp, quy củ, nhân luân trong mắt họ đều không là cái gì hết.
Chỉ cần họ muốn, bọn họ có thể phá vỡ giới hạn trong nhận thức mọi người bất kỳ lúc nào.
“ Kỳ thực Tiền Thiểu Thiểu cũng không tệ.” Trương Quốc Oánh hạ giọng xuống:Đám người Hàn Tú Phân đều ném cho Trương Quốc Oánh ánh mắt khinh bỉ:” Bọn ta lo nếu bắt Tiền Thiểu Thiểu thì cô là người đầu tiên xông lên thì có.”
Trương Quốc Oánh đỏ mặt lớn tiếng nói:” Nói linh tinh, ta có trượng phu, có con rồi.”
Dương Quốc Tú đường hoàng nói:” Ông trời vì muốn nhân loại sinh sôi nảy nở cho nên đem quá trình nam nữ kết hợp thành một chuyện vô cùng sung sướng. Không chỉ con người, dã thú cũng thế, đó là pháp tắc tự nhiên.”
“ Dã thú giao phối chỉ với một mục đích là sinh ra đời sau, chỉ có con người là chỉ muốn hưởng thụ quá trình giao phối, chứ không đơn thuần muốn sinh con đẻ cái, đây là hành vi rất vô sỉ.”
“ Trương Quốc Oánh, ta thấy bộ dạng của cô bây giờ, e bị Tiền Thiểu Thiểu tổn thương quá lớn, trong mộng xuân của cô chỉ có Tiền Thiểu Thiểu không có trượng phu của cô, cô là người bị dục vọng dắt mũi, còn không tự kiềm chế được.”
“ Cô, cô ... “ Trương Quốc Oánh đỏ mặt tía tai chỉ tay:
Dương Quốc Tú đã quay sang Hàn Tú Phân: “ Con người thân thể cường tráng thì dục vọng cũng mãnh liệt, Hàn Tú Phân ta thực sự không biết cô ở trên biển khắc chế dục vọng ra sao?”
“ Dục vọng là thứ chỉ có thể khai thông, không thể ngăn chặn, cô càng ngăn chặn, một khi bùng phát càng như núi lửa không sao kháng cự được. Cô thân ở vị trí cao, một khi vì dục vọng gây ra sai lầm sẽ thành trí mạng với Lam Điền ta.”
“ Mai cô tới phòng nghiên cứu của ta, ta có điều muốn nói.”
Chu Quốc Bình sáng mắt: “ Ta cũng đi.”
Dương Quốc Tú nhổ phì một cái, nghiêm mặt nói: “ Biến, không xấu xa như cô nghĩ đâu.”Đây là bốn nữ nhân ưu tú nhất huyện Lam Điền, mỗi người đều đứng ở đỉnh cao lĩnh vực của mình vượt xa cả nam nhân, vậy mà đại hội sắp diễn ra, bốn người tụ lại một chỗ chẳng những chả liên quan, nội dung có khi đáng lôi tới tư pháp ti điều tra một lần …Dù thế nào công tác chuẩn bị đại hội diễn ra khẩn trương thuận lợi.
Hội trường được xây dựng xong bên ngoài trước khi tuyết rơi, nay đang khẩn trương trang trí, thứ này ở Ngọc Sơn không phải là kiến trúc tiêu chí, vì thể cũng không hoành tráng lộng lẫy.
Thứ thuộc về nhân dân thì nên đặt ở mặt đất chắc chắn.
Thứ thuộc về thần tiên thì nên đặt trên đỉnh núi cao phủ mây.
Cái hội trường này sử dụng lượng lớn đá núi lửa mà Hàn Tú Phân đem về, vì xây dựng nó, huyện Lam Điền đã phá hẳn một ngọn núi, khai thác đá xây dựng.
Trong hội trường này làm cho Vân Chiêu một khu làm việc rất lớn, đồng thời phòng làm việc của Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu, Trương Quốc Trụ, Giải Trại, Thanh Long cũng đặt ở n ơi này.
Vân Chiêu phủ quyết đem kiến trúc này xây thành hình dạng hoàng cung, y hướng tới thoải mái thuận tiện làm việc, còn thứ không liên quan vứt bỏ hết.
Do đá màu xám, cho nên chỉnh thể kiến trúc cũng màu xám, vì cao lớn nên cực kỳ khí thế.
Cột đá khắc rồng trạm phượng cũng bị Vân Chiêu phủ quyết luôn, cho nên tất cả cột đá đều vuông vức, trông cực kỳ chắc chắn.Đây là một cung điện đá mộc mạc.
Danh Sách Chương: