Trường An đường lớn dốc nghiêng nghiêngTrâu xanh ngựa trắng bước song hànhXe dọc xe ngang qua phủ đệRoi vàng nườm nượp tới hầu giaRồng ngậm nắp ngọc đón nắng sớmPhượng nhả cờ tua hứng ráng chiềuKhổng Tú trần truồng nằm trong ao, mỗi tay ôm một mỹ nhân, vừa ngâm nga khúc Trường An Cổ Ý, vừa cầm ly rượu nho uống như không phải tốn tiền.
Tiểu đồng ở bên đầy lo lắng nhìn lão công tử nhà mình, hắn vừa nghe ngóng rồi, tiêu pha ở nơi này không phải hơn trăm ngân tệ ít ỏi trong túi họ có thể chi trả nổi.
Khổng Tú rõ ràng chẳng quan tâm, được hai kỹ nữ dìu đỡ, loạng choạng từ ao nước đi lên bờ, được lau khô người xong mặc cái khăn bông trắng muốt nằm trên giường trúc, hưởng thụ hai mỹ nhân xoa bóp.
“ Thưởng ...” Được hai mỹ nhân phục vụ vô cùng thư thái, Khổng Tú hàm hồ hô một tiếng:
Thư đồng Tiểu Thanh đánh lấy trong lòng ra mười ngân tệ, chia cho hai kỹ nữ cười rất sáng lạn.Đợi hai kỹ nữ đi rồi Tiểu Thanh nâng đầu lão công tử nhà mình lên:” Công tử, không đủ tiền.”
Khổng Tú mắt lờ đờ vung tay:” Trường An thiếu gì tiền.”
“ Nhưng mà không phải tiền của chúng ta.”
“ Trường An có tiền là chúng ta có tiền.”
Tiểu Thanh cuống lên:” Nhưng mà tiền cơm ngày mai cũng chẳng có nữa.”
Khổng Tú cười lớn:” Ta khó khăn lắm mới rời khỏi được Sơn Đông rách nát, ngã vào thịnh thế phồn hoa, lý nào không say một trận. Đồ ngốc, ở thời loạn công tử nhà ngươi không đáng một đồng, nhưng ở thịnh thế, ta muốn tiền có khó gì? Cứ gọi cho ta hai mỹ nhân đẹp nhất, nói ta muốn tâm tình dưới trăng.”
“ Hay tiểu nhân đi kiếm thêm tiền đã.”
“ Đó là cách thời loạn, chuyện trộm cướp đừng dùng ở thịnh thế.”
Tiểu Thanh xòe tay trống không:” Vậy tiền đâu ra?”
Khổng Tú lảo đảo đứng dậy hô lớn:” Lấy giấy mực tới đây.”
Tiểu Thanh vội vàng đo lấy bút mực tới.
Khổng Tú chấm đẫm mực, nghĩ một lúc vẽ lên tờ giấy trắng một cây tùng một cây trúc, nghĩ lúc nữa viết chữ "
trúc" ở chỗ trống, tựa đề Sơn Đông dã nhân, giao Tiểu Thanh:” Dưới 500 đồng bạc thì đừng bán.”
Tiểu Thanh đần mặt ra nhìn bức tranh chưa khô:” Công tử, để tiểu nhân đi kiếm tiền đi, người trước kia chưa từng bán thư họa, Trường An toàn kẻ thô tục, sợ không ai nhận ra tài của công tử.”
Khổng Tú lại uống một cốc rượu:” Nếu bức tranh này mà không bán đi được, chúng ta về Sơn Đông.
“ Không được, công tử tới làm tiên sinh cho Nhị hoàng tử cơ mà, sao có thể về như thế?”
“ Ha ha ha, nếu đúng như người nơi này mà không nhận ra giá trị bức tranh, vậy công tử nhà ngươi có ở lại đây cũng uổng phí mà thôi, chúng ta không về còn ở lại làm cái gì chứ? Rồi, rồi đứng nói nhiều, đi bán tranh đi.”
Tiểu Thanh cực kỳ không muốn đi, nhưng mà hắn quá rõ lão công tử nhà mình là người như thế nào, bất đắc dĩ lề mề đi ra san, còn nghe thấy tiếng lão công tử la hét.
“ Ta muốn nữ nhân đẹp nhất.”
Lão bảo tử Mai Hương Các nghe thấy tiếng kêu đó thì dặn một tên đại hán lực lưỡng:” Trông cho kỹ cái tên đó, nếu để hắn chạy mất, ta cứ ngươi mà hỏi.”Đại hán vỗ ngực bồm bộp:” Yên tâm đi, hắn không chạy được đâu, nếu hắn không trả được tiền thì bán cho mỏ than để hắn làm khổ lực trả chúng ta.”
Lão bảo tử yên tâm, vừa đi qua cổng vòm thì thấy thư đồng của tên công từ nghèo kia chặn đường, hình như đang đợi mình, lập tức cười toét miệng đi tới: “ Tiểu công tử muốn tính tiền phải không?”
Tiểu Thanh lắc đầu: “ Bọn ta hết tiền rồi.”
Lão bảo tử lập tức trở mặt, giọng chói tai: “ Các ngươi định ăn quịt à?”
Tiểu Thanh hừ lạnh: “ Yên tâm, công tử nhà ta không thiếu dù chỉ một đồng của bà, giờ đưa mỹ nhân đẹp nhất tới chỗ công tử nhà ta đi.”
Lão bảo tử xòe tay: “ Có tiền có cô nương.”
Tiểu Thanh cởi túi tiền, chẳng đếm đã ném tới, lão bảo tử chộp lấy ngay, không xem, ước chừng bên ngoài đã nói: “ Chưa đủ.”
“ Đưa trước bằng đấy đã.”
Lão bảo tử nhìn tiểu đồng thanh tú mười ba mười bốn này:” Ngươi định kiếm tiền thế nào? Ta biết ngươi là đồng tử của người ta, nhưng mà ở Trường An không cho kinh doanh món này đâu.”
Tiểu Thanh mắt lóe hàn quang, đưa tay chộp cổ họng lão bảo tử, mặc mù ta vùng vẫy thế nào cũng không gỡ nổi cánh tay nhìn có vẻ khẳng khiu kia. Tới khi mắt tối dần, tưởng sắp chết tới nơi thì Tiểu Thanh buông tay, mụ ngã lăn ra đất.………… ………………
“ Chuyện là như thế đấy ...”
Nghe trượng phu kể chuyện Khổng Tú làm từ khi tới Trường An, mặt Tiền Đa Đa đanh lại như sắt, rít lên:” Tên cẩu tặc!”
Vân Chiêu hứng thú hỏi: “ Nàng không muốn biết bức tranh của hắn có bán được không à?”
Tiền Đa Đa rất tò mò nên phải nén giận hỏi:” Bán được không?”
“ Khi Khổng Tú bị nha dịch huyện Trường An kéo đi thì bức tranh đó được bán.”
“ Ai mua?”
“ Người muốn mua nhiều lắm, có ngoại tổ của ta, có tổ phụ của Dương Hùng, có rất nhiều quan viên cũ, thậm chí Chu Tồn Cực tham gia cạnh tranh, cuối cùng bán được với giá 6000 lượng bạc. “ Vân Chiêu thở dài:
Tiền Đa Đa lập tức trở nên yên tĩnh, ngẫm nghĩ một lúc hỏi: “ Vậy là ngoại tổ nhà ta mua được đúng không?”
“ Thông minh, đúng là ngoại tổ phụ mua bức tranh đó, còn mời Khổng Tú vào nhà ở, nhưng Khổng Tú từ chối.”
“ Hừ, tự đại quá rồi, hắn định đợi phu phụ chúng ta tới mời đó.”
Vân Chiêu mỉm cười:” Đúng là rết trăm chân chết mà không ngã.”
Tiền Đa Đa cẩn thận nhìn thái độ của Vân Chiêu, thấy tâm tình y không tệ, hỏi:” Bất kể bị tân học chèn ép thế nào, Nho gia vẫn rất được lòng người, phu quân định thu Nho gia?”
Vân Chiêu thoải mái ngả người ra sau:” Vậy phải xem Nho gia có biến tự cải tiến không, dù sao thứ văn bát cổ đó thì chỗ ta không cần.”
“ Hay là thiếp hạ chỉ Khổng Tú tới đây, kẻ này cố tình gây động tĩnh lớn thế, thiếp muốn tận mắt xem có phải là người chân tài thực học không. Nếu chỉ là một tên khốn kiếp, thiếp cho hắn biết tay.”
“ Không cần hoài nghi, Khổng Tú là là cao nhân hiếm hoi còn sót lại của Khổng thị! Chỉ vì tính khí ngông cuồng, nếu không Khổng Dận Thực đã tiến cử tới lâu rồi.”
“ Cuồng cỡ nào?”
“ Coi lễ pháp như không, một khi nổi hứng lên dám làm bất kỳ chuyện gì.”
Tiền Đa Đa băn khoăn:” Người như vậy có thích hợp dạy Hiển Nhi không?”
Vân Chiêu cũng đang cân nhắc:” Ta cũng không biết, phải xem người này có tự khống chế được bản thân không, có điều thông qua hành vi của ông ta khi tới Trường An có thể thấy tin đồn về ông ta đều là thật. Ông ta bày rõ ưu nhược của mình trước mắt chúng ta rồi, vậy thì lựa chọn thế nào là ở chúng ta.”
Trí tuệ Tiền Đa Đa cũng rất cao, tán đồng lời này hiểu thâm ý của người ta:” Nếu vậy thì Khổng Tú là một kẻ tâm tư tỉ mỉ lắm đấy, cuồng thì cuồng, cơ bản cũng quang minh chính đại, không vì mưu tính công việc này mà che giấu khiếm khuyết.”
Trường An vào tháng 5 hơi nóng hầm hập.
Khổng Tú mặc thanh bào phanh ngực, chắp tay sau lưng hứng thú nhìn tòa thành phồn hoa này.
Trải qua chuyện huyên náo vừa rồi, Khổng Tú càng trở nên sái thoát thoải mái.Đây không phải là đường Chu Tước phồn hoa nhất, nhưng bên sông tửu quán nhiều như lông trâu, giữa mùa hè, rất nhiều nữ tử mặc chiếc váy mỏng manh mát mẻ, phe phẩy quạt dùng âm thanh ngọt lìm gọi người đi đường, hi vọng họ tới quán nhỏ nhà mình nghỉ chân.
Không chỉ nữ tử Hán gia kéo khách, càng có nữ tử Hồi Hồi dùng lụa trắng che nửa bên mặt chào mời, hiệu nhà họ không bày rượu, nhưng có thịt dê nướng thơm phưng phức.
Chàng trai đội mũ trắng cao thấy khách dừng chân là bốc ít gia vị thả lên xâu thịt nướng chảy mỡ, hương thơm tỏa tứ phía.
Thi thoảng còn nghe thấy tiếng trống tay vui tươi, nữ tử Tây Vực mặc áo hở rốn uốn éo nhảy múa, cốc rượu trên tay không sánh ra ngoài chút nào, khéo léo đưa tới trước mặt khách qua đường mời nếm thử.Đúng là cảnh thịnh thế hiếm có.
Danh Sách Chương: