Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên lôi đài hai thiếu niên đứng đối diện nhìn nhau gườm gườm, một rách áo, sườn chảy máu không giữ được phong độ vương giả như thường ngày, một đầu bù tóc rối, cầm hỏa thương la hét liên hồi, hai thiếu niên đánh tới hăng máu rồi.

Trường côn không còn phát ra tiếng rít rợn người nữa, mà lặng lẽ như rắn độc, tấn công Hạ Hoàn Thuần từ góc độ hiểm ác nhất.

Hạ Hoàn Thuần không còn bộ dạng đủng đỉnh như ban đầu, hỏa thương vận chuyển như gió, liên tục đỡ đòn rồi phản kích như chớp.

Khi báng súng của Hạ Hoàn Thuần đập xuống vai Mộc Thiên Đào nghe đánh rắc, đùi cũng bị trường côn chọc trúng vội lò cò nhảy gấp ra sau.

Một cánh tay Mộc Thiên Đào buông thõng xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn đối thủ.

Hạ Hoàn Thuần khôi phục tư thế đứng thẳng cầm hỏa thương: “ Ngươi mất một tay rồi, không đánh được ta đâu.”

“ Ngươi cũng mất một chân rồi.”

“ Ta giỏi nhịn đau lắm, còn tay ngươi đã trật khớp, không tới giáo y nắn lại sẽ để lại di chứng đấy.”

“ Cứ đánh bại ngươi đã. “ Mộc Thiên Đào nói xong kẹp trường côn dưới nách, thân hình xoay tròn như gió lốc đánh tới:

Dưới khán đài, đám học sinh xem tới nín thở, nhiều học sinh chưa từng chứng kiến trận chiến khốc liệt như thế.

“ Dừng lại đi, dừng lại đi … Còn đánh nữa sẽ chết người đấy. “ Chu Mỹ Sác nắm chặt hai tay nhỏ giọng lẩm bẩm cầu khẩn, lệ rơi như mưa, lúc đầu nàng chỉ lo lắng chung chung, đánh nhau tới mức này rồi nàng cũng xác định đúng lập trường, Mộc Thiên Đào là người mình, còn Hạ Hoàn Thuần là tên đầu tròn đáng chết:

“ Không sao, không chết đâu, tối đa là trọng thương thôi.” Lương Anh trả lời hết sức vô tâm:

Trên lôi đài thương côn va vào nhau côm cốp liên hồi kỳ trận, lưỡi lê đã bị gãy, trường côn cũng bị đứt một đoạn bay xuống lôi đài. Hạ Hoàn Thuần vứt hỏa thương bị trường côn đập cong nòng sang bên, lê một chân đấm mạnh vào sườn Mộc Thiên Đào.

Mộc Thiên Đào trúng một đấm gập người, cắn răng giật cùi trò đánh lệch mặt Hạ Hoàn Thuần.

Hạ Hoàn Thuần người lảo đảo, hắn từ nhỏ đúng là trải qua trăm trận rồi, kệ đầu choàng mắt hoa, lờ đờ xác định vị trí của Mộc Thiên Đào toàn lực húc tới, lúc này còn võ kỹ gì nữa, ai kiên trì hơn người đó thắng.

“ Dừng tay! “ Chu Mỹ Sác cuối cùng không nhịn được nữa quát lên:

Nhưng chẳng ai để ý tới nàng, Mộc Thiên Đào húc thẳng vào đầu Hạ Hoàn Thuần, cả hai cùng phát ra tiếng kêu như dã thú, máu chảy ròng ròng trên mặt.

“ Dừng tay, ta lấy thân phận Trưởng công chúa Đại Minh, lệnh các ngươi dừng lại.” Chu Mỹ Sác dùng toàn lực hét lên:

Không ngờ có thể nhỏ nhắn ấy có thể phát ra tiếng hét kinh khiếp như vậy, khiến bốn bề im phăng phắc, hai tên đang đánh nhau trên lôi đài nghe rõ mồn một.

Mộc Thiên Đào vừa nghe tới chữ “công chúa” thì vội vàng thu tay lại đứng thẳng người lên, không ngờ một cú đấm cực mạnh giáng vào vết thương bên sườn trái của hắn, làm hắn ngã uỵch xuống như bao tải.

Hạ Hoàn Thuần bộ dạng tiểu nhân đắc chí đứng dậy rống lớn: “ Còn ai nữa?”

Phía dưới á khẩu, mặc dù đang tỷ thí Mộc Thiên Đào phân tâm là đáng trách, nhưng hành vi của Hạ Hoàn Thuần cũng quá khó coi.

Chu Mỹ Sác mắt trợn lên tới muốn toét ra, mặc Lương Anh níu giữ, nàng nắm thừng leo lên lôi đài, chỉ Hạ Hoàn Thuần: “ Đồ vô sỉ.”

Hạ Hoàn Thuần điềm nhiên như không xé một mảnh vải nhét vào mũi chảy máu ròng ròng, giọng ồm ồm chỉ Mộc Thiên Đào hôn mê bất tỉnh: “ Người thương của cô à?”

“ Vô sỉ! “ Chu Mỹ Sác phẫn nộ vô cùng, nhưng ngoài hai chữ này nàng không biết dùng từ ngữ nào chửi mắng người khác nữa:

“ Trước tiên đi nắn lại xương cho nam nhân của cô đi, đợi hắn tỉnh lại rồi hẵng nói chuyện vô sỉ hay không.”

“ Vô sỉ!”

“ Được rồi, không làm phiền hai ngươi ân ái nữa, mẹ nó, tên khốn đó đánh nhau thua còn ôm được mỹ nhân về, lão tử sao không có cái phúc đó ...” Hạ Hoàn Thuần kệ Chu Mỹ Sác chỉ biết lặp đi lặp lai hai chữ buồn chán, nhặt lại hỏa thương làm gậy chống, tập tà tập tễnh rời lôi đài gọi:” Vân Triển, ta vỡ mũi rồi, chuẩn bị nước sạch cho ta.”…. ….

Vân Chiêu úp quyển sách lên mặt, ngửi mùi thơm dễ chịu của mực mới, chuẩn bị ngủ trưa.

Hạ Hoàn Thuần mặt mày bầm tím đứng ở bên thuật lại việc mình vừa làm, mặc dù trả cái giá hơi nặng, nhưng mà hắn thấy đáng lắm, có thể đem công chúa phiền toái kia đẩy cho Mộc Thiên Đào rồi.

Vân Chiêu nghe xong giọng từ dưới cuốn sách truyền ra: “ Chuyện không thể khác được, Đại Minh phải bị diệt quốc cũng không sao, hoàng đế không phải là không thể chết. Nhưng cả kinh thành không thể ngay cả một người đứng lên kháng cự cũng không có, nếu lịch sử mà ghi lại như thế thì đúng là sỉ nhục của người Hán.”

“ Hoàng đế kỳ thực đã tuyệt vọng rồi, vì trong lòng còn chút kiên trì, cho nên mới ở lại kinh thành, tới giờ, ta vẫn tôn kính hoàng đế.”

“ Có lẽ đây là lần cuối cùng ta giúp đỡ hoàng đế.”

Hạ Hoàn Thuần vừa chăm chú lắng nghe vừa nghiền ngẫm lời của sư phụ, đúng thế, hoàng đế gả khuê nữ cho sư phụ có tác dụng gì chứ, thế lực của sư phụ đã hơn xa hoàng đế rồi, chẳng lẽ vì một tiểu nha đầu lại đi bỏ lập trường của mình bán mạng cho cái vương triều sắp sụp đổ sao?

Không thể nào, nếu sư phụ cưới công chúa, kết cục vẫn không thay đổi gì, như thế hoàng đế càng thêm bi thảm, còn công chúa thì không cần nói nữa rồi.

“ Sư phụ, đây có phải là điều người hay nói, hoàng đế có lòng nhưng năng lực không đủ không? Nhưng hoàng đế không nhìn ra, chẳng lẽ không ai nhìn ra, ít nhất con còn nhìn ra mà.”

“ Bọn chúng nhìn ra, nhưng tâm tư ác độc của bọn chúng không nói ra, hoàng đế tuyệt vọng coi ta thành cọng cỏ cứu mạng, cho rằng gả công chúa yêu thương nhất cho ta, thì ta phải có báo đáp, đó là tâm tư đế vương điển hình.” Vân Chiêu hừ một tiếng:” Đám đại thần đó toàn loại gian hoạt, sao không dự đoán được kết cục này. Nghe nói hôm thương lượng chuyện công chúa tới Trường An, hoàng đế đợi tới tận tối, bọn chúng không nói câu nào cả, chúng ngầm thừa nhận, mục đích là hối lộ ta. Trưởng công chúa chính là lễ vật của chúng ....”

“ Đúng là vô sỉ.” Hạ Hoàn Thuần vừa tức giận mắng to liền đụng vào vết thương bên mép, la oai oái một lúc mới nói tiếp được:” Câu này công chúa không nên mắng con, mà nên về kinh thành đứng ngoài đường, chửi mắng tất cả đám văn võ trong triều mới đúng.”

“ Mộc Thiên Đào là đứa bé khá lắm, Tiểu Thuần, ở vài phương diện nó hơn ngươi đấy, đứa bé đó thực sự có tài, cho nên các tiên sinh thư viện dù biết nó càng cường đại càng bất lợi cho huyện Lam Điền ta, song bọn họ vẫn bình tâm, giữ đúng đạo làm thầy, coi đứa bé đó cũng như những đứa khác.” Một học sinh thân phận đặc biệt như Mộc Thiên Đào, tất nhiên có người mật điệp ti giám sát, cung cấp tin tức chính xác nhất cho Vân Chiêu:

Hạ viện thư viện xây dựng ở gần sa mạc hẻo lánh, nhìn như có vẻ không được coi trọng, kỳ thực không phải như thế.

Mục đích tồn tại của hạ viên chính là lựa chọn nhân tài, bồi dưỡng tính cách của học sinh từ nhỏ, nhìn rõ lập trường và lý tưởng của chúng. Cho nên hạ viện mới là cái gốc của thư viện Ngọc Sơn, còn thượng viện là nơi học cách làm việc thôi, không đáng nhắc tới.

Mộc Thiên Đào ở hạ viện trải qua bao khổ nạn, bản tính không đổi, nhìn ở tầm cao thì đó là giáo dục nho gia đã ăn sâu vào xương tủy, nói tầm thấp hơn cũng là thất bại của thư viện Ngọc Sơn.

Vân Chiêu thở dài không giấu được sự luyến tiếc: “ Đứa bé đó là một trong những đóa kỳ hoa hiếm hoi của thư viện mấy năm qua, trong lòng nó có niềm tin vững vàng không gì lay chuyển được, lại học cách cơ biến của thư viện, nếu gặp đúng thời thế, đứa bé này sẽ làm nên chuyện.”

“ Nay ta phải đẩy đứa bé này về phía hoàng đế, ngươi không biết ta tiếc thế nào đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK