Đám đông phân chia làm hai nửa rạch ròi, một bên là Lý Định Quốc, một bên là rất nhiều người ...
Vì thế Lý Định Quốc nhắm luôn mắt lại, khỏi phải nhìn thấy vẻ mặt nghi kỵ, khinh bỉ hoặc khoái trá làm người ta đau lòng kia.
Khi hắn bị nắng xuân làm mơ màng ngủ thì bên tai nghe thấy tiếng thân binh của nghĩa phụ gọi tên mình, mở choàng mắt ra, đi vào lều trong nụ cười hả hê của một đám người.
Trương Bỉnh Trung đầu đội kim quan, thân mặc mãng bào đỏ tía thêu rồng vàng bốn móng, râu hổ được chải chuốt cực kỳ chỉnh tề, đứng sau bàn, tên tiểu tốt cởi truồng đuổi khỏi doanh năm xưa nay đã có uy nghi của tướng soái, mỉm cười nói: “ Ủy khuất cho con ta rồi.”
Mấy ngày qua chịu đủ ghẻ lạnh khinh thường, Lý Định Quốc trong chớp mắt rơi nước mắt.
“ Một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa mà cũng xứng dùng mưu với lão phu.”
Nghe nghĩa phụ nói vậy, Lý Định Quốc quỳ một gối xuống, căm hận nói: “ Xin đại vương cho Lý Định Quốc đi huyện Lam Điền một chuyến, ắt lấy đầu tên nhãi con Vân Trệ đó về, rửa sạch sỉ nhục của hài nhi.”
Trương Bỉnh Trung đỡ Lý Định Quốc lên, hòa nhã nói: “ Con không giết được Vân Chiêu đâu, trong khoảng thời gian con chịu ủy khuất, ta đã phái bảy lộ nhân mã tiến vào huyện Lam Điền, trong đó có bốn lộ vừa vào đã bị bạo dân ẩu đả tới chết. Hai lộ lấy thân phận thương cổ tới buôn bán cũng bị người ta nhìn thấu thân phận, chết không đất chôn.”
“ Đội nhân mã cuối cùng do thân binh của ta là Quá Địa Thử mượn danh thân quyến của hắn ở Tây An tới nương nhờ, kết quả chỉ có thể loanh quanh ở Tây An, phái người tới huyện Lam Điền như đá chìm đáy biển không thấy đâu nữa.”
“ Quá Địa Thử phái người về bẩm báo với ta rằng ba ngày sau sẽ quay về, nhưng tới giờ đã là 10 ngày rồi mà chưa thấy tung tích đâu, hẳn là lành ít dữ nhiều. Từ đó mà xem, huyện Lam Điền bị Vân Chiêu khống chế chặt chẽ, muốn giết tên nhãi đó là không thể.”
Lý Định Quốc cương quyết nói: “ Nghĩa phụ, hài nghi sẽ lấy thân phận lưu dân trà trộn vào, không cần biết mất bao lâu, nếu không giết được tên nhãi đó, khó hả mối hận trong lòng.”
Trương Bỉnh Trung cười khà khà đấm ngực hắn một cái: “ Quên chuyện này đi, giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nào, nói thật đi, ta đoạt quân quyền của con, trong lòng có ủy khuất không?”
Lý Định Quốc lần lửa không kìm được nước mắt, hai hàng lệ chảy ròng ròng, nghẹn ngào không nói lên lời.
Trương Bình Trung an ủi: “ Được, được, ta biết con chịu nhiều ủy khuất, nhưng nước mắt chỉ được chảy trước mặt ta, chớ để người khác nhìn thấy. Ta giải trừ binh quyền của con không phải vì 10 vạn lượng bạc rắm chó kia, mà là Ngả Năng Kỳ về dâng thư nói, Vân thị có tặc nhân ẩn trong đại doanh của chúng ta.”
“ Hừ, ta rất muốn biết kẻ báo tin tức về quân ta là ai, mới để con chịu chút ủy khuất, mục đích là đợi hắn tiếp cận con lung lạc, rốt cuộc lâu như vậy rồi mà không thấy tên nội quỷ đó có hành động gì, chứng tỏ kẻ này biết ẩn nhẫn không đơn giản.”
Lý Định Quốc cắn răng nói:” Chuyện này giao cho hài nghi, hài nhi nhất định băm vằm xé xác tên nội quỷ này ra làm vạn mảnh.”
Trương Bỉnh Trung lắc đầu:” Không kịp nữa rồi, Hùng Văn Xán từ phủ Nhữ Ninh, Vương Văn Trinh từ phủ Đức An suất lĩnh sáu vạn đại quan tới đánh.”
“ Trong Thục có Tần Lương Ngọc, Vân Chiêu lại phong tỏa chặt lối vào Vũ Quan, chúng ta chỉ có cách công phá Tương Dương, Phàn Thành, dựa vào thành cao hào sâu mới có thể sống được.”
“ Định Quốc, nghĩa phụ muốn con suất lĩnh nhân mã bản bộ tập kích Tương Phàn, con của ta, ta cho con tám nghìn kỵ binh, ba vạn bộ tốt, khí giới công thành mặc con sử dụng, mở con đường sống cho các huynh đệ, con có tự tin công phá được Tương Phàn không?”
Lý Định Quốc ưỡn thẳng lưng nhìn vào mắt Trương Bỉnh Trung, lớn tiếng đáp:” Nhất định không làm nghĩa phụ thất vọng.”
Tương Dương!
Nghe cái tên này, trong lòng Lý Định Quốc đau vô cùng.
Năm ngoái tòa thành này vẫn còn nằm trong tay nghĩa quân, nghĩa quân sau nửa năm chiếm cứ Tương Dương, ăn hết lương thực trong thành, cũng ăn hết các thứ có thể ăn được.
Một tòa thành không có bất kỳ thứ gì, tất nhiên là không cần phải cố thủ, vì thế mọi người liền tiến về Tùy Châu, tìm chỗ kiếm ăn mới.Ăn hết ở Tùy Châu rồi, mọi người ăn tới Ứng Thành, Ừng Thành không còn gì thì ăn tới Nam Dương.
Bây giờ ở Nam Dương bắt đầu ăn thịt người rồi, không cầm cự tiếp được nữa.
Sách lược của Bát đại vương là đi qua Vũ Quan, tiến vào Quan Trung, cướp bóc vùng Tây An giàu có, nếu như có thể thì ở lại Tây An, gây dựng vùng đất Quan Trung làm căn cứ.
Vốn cho rằng loại lục lâm hắc bạch không rõ ràng như Vân thị sẽ mở Vũ Quan, hiệp trợ Bát đại vương tiến vào huyện Tây An, để lấy công phò tá.
Ai mà ngờ cái huyện Lam Điền nhỏ xíu đó lại dám kháng cự lại 20 vạn nghĩa quân trong tay Bát đại vương, nhưng đó là sự thực, Ngả Năng Kỳ đã dùng cái lưỡi của hắn chứng minh Vân thị đầy thù địch với Bát đại vương.
Sai một nước, thua cả bàn.
Nghĩa quân Bát đại vương có lượng lớn lừa ngựa, một khi không có không gian để hoạt động liền tới thời khắc nguy cấp.
Chiếm lại Tương Dương ư?
Lý Định Quốc vô cùng thất vọng với sách lược của Bát đại vương, chiếm lại được Tương Dương thì sao nào? Một cái thành thị đổ nát chỉ còn lại mỗi quân đội thì lấy để lại gì?
Chẳng lẽ mọi người cùng vào thành, sau đó bị quan quân vây khốn à?
Sau khi khảng khái nhận lời trước mặt Bát đại vương, Lý Định Quốc rời soái trướng, nhận lấy trường đao của mình trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Khả Vọng, đem lệnh bài Bát đại vương vừa trả hắn gài lên hông, thấy Ngả Năng Kỳ đang nhìn mình, nói:” Ta nhận được quân vụ khẩn cấp, tạm thời chưa thể tới huyện Lam Điền giết Vân Chiêu, đợi ta hoàn thành quân vụ sẽ đi.”
Ngả Năng Kỳ xoay người bỏ đi, không thèm để ý tới hắn, tỏ rõ thái độ của hai người, sau này không còn tình huynh đệ gì nữa.
Lưu Văn Tú thay đổi hẳn thái độ so với khi nãy, chắp tay cười:” Chúc mừng Nhị ca lại được trọng dụng.”
Lý Định Quốc nghiêm giọng nói:” Nghĩa phụ lệnh cho ta rút tinh binh mãnh tốt từ các quân, Văn Tú, trong tay ngươi có một nghìn thiết kỵ, cho ta mượn tạm.”
Nụ cười Lưu Văn Tú biến mất ngay, tay nắm chuôi bội kiếm:” Hả, chuyện này ta chưa bao giờ nghe nghĩa phụ nói cả.”
Lời vừa dứt thì Trương Bình Trung ở trong quân trướng rống lên:” Cho hắn.”
Lưu Văn Tú cúi đầu vâng dạ, nhưng đối mắt ngước lên nhìn Lý Định Quốc thì tóe lửa.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lý Định Quốc không thèm bận tâm nữa, lại nói với Tôn Khả Vọng:” Đại ca, đệ cũng muốn mượn huynh hai nghìn đằng bài thủ.”
Tôn Khả Vọng cười ha hả quanh co:” Được, được, nhưng mà đám này đói mềm ruột rồi, không có lương thảo, e là không thể xuất binh.”
“ Cho hắn.” Giọng thô hào của Trương Bỉnh Trung lần nữa từ trong đại trướng truyền ra:
Thế là lại có thêm một người nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập thù hận, Lý Định Quốc biết, nếu như mình tiếp tục còn muốn mượn binh mã của những người này gom cho đủ tám nghìn kỵ binh và ba vạn bộ tốt thì sau trận chiến này hắn không còn chỗ đứng ở trong nghĩa quân nữa.
Mặc dù lực lượng trong tay còn xa mới được như Trương Bình Trung hứa hẹn, song hắn không còn cách nào khác, hít một hơi quỳ gối hướng về phía đại trướng nói:” Nghĩa phụ, hài nhi đi đây.”
“ Con ta nhất định khai kỳ đắc thắng, mã đáo thành công.”
Lý Định Quốc lớn tiếng đáp lại, rồi đứng thẳng lên sải bước đi ra ngoài đại doanh.
Danh Sách Chương: