Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vân Chiêu tưởng rằng hết hi vọng rồi thì chợt trong phòng truyền ra giọng tiên sinh:” Lý Thiên Kinh và Long Hoa Dân sẽ tới.”

Vân Chiêu nghe tên này quen quen, y dù rất cố gắng cập nhật tình hình Đại Minh, song phản ứng hơi chậm, nghĩ một lúc mới ra:” Có phải là hai người này biên soạn Sùng Trinh lịch pháp không ạ?”

“ Đúng thế, ngươi vớ bở rồi.”

“ Hai người đó đã tới, vì sao hai người nữa là Lý Chi Tào, Hùng Tam Bạt không tới?”

“ Vì họ chết rồi.”

“ Chết rồi ạ? Thế đệ tử môn nhân của họ thì sao? Đệ tử cũng cần, tiên sinh, có phải là tiên sinh ngại nên không nói rõ không? Tiên sinh gửi thêm phong thư nữa đi, chỉ cần là nhân tài thì học sinh nhận hết, ở huyện Lam Điền cái gì cũng tốt, có phải tiên sinh hại họ đâu mà ngại.”

“ Xéo.”

Từ Nguyên Thọ tiên sinh còn đang bận cưới tức phụ, không rảnh mà để ý tới Vân Chiêu, càng không việc gì phải thay Vân Chiêu nhọc đầu suy nghĩ vấn đề thiếu hụt nhân tài của huyện Lam Điền.

Cùng với việc bia địa giới huyện Lam Điền không ngừng chạy ra ngoài, Vân Chiêu cần có thêm nhiều người thay y quản lý bách tính.

Toàn bộ học sinh tốt nghiệp khóa đầu tiên của thư viện Ngọc Sơn bị y dùng hết, thế đã là quá đáng lắm rồi, dưới góc độ Từ tiên sinh, đám trẻ con đó phải học thêm ba năm nữa mới dùng vào việc lớn được.

Mấy năm qua cái gì ở huyện Lam Điền cũng phát triển vùn vụt, nếu như nhân tài không theo kịp, đây sẽ là sự phát triển nguy hiểm.

Nhất là quân đội, đám cường đạo Vân thị không phải là quan quân hợp cách, ngay cả Vân Phúc xưa kia cũng chỉ là đội trưởng bách nhân đội, không hề có kinh nghiệm chi huy binh đoàn lớn tác chiến.

Quân đội luyện ra rồi mà không có tướng chỉ huy, đó cũng là một trong số lý do khiến Vân Chiêu không dám hành động tùy tiện, Cao Kiệt đưa lên thảo nguyên rèn luyện rồi, nhưng như thế còn xa mới đủ.

Vì thế Vân Chiêu lại nhớ tới Lý Định Quốc.

Tên này là kỳ tài quân sự, chỉ tiếc sinh không gặp thời, nếu huyện Lam Điền chiêu lãm được hắn thì vấn đề lớn nhất được giải quyết rồi.

Lúc đó Lý Định Quốc đang gặp khó.

Mười bốn loại chiến thuật công thành được Lý Định Quốc dùng hết rồi, vậy mà thành Tương Dương vẫn nằm trong tay quân Minh.

Máu đã nhuộm đỏ sông hộ thành, không lâu sau bị nước đưa đi, chỉ cần công thành dừng lại, nước sông sẽ lại khôi phục trong vắt.

Lý Định Quốc nhìn thây chất như núi ngoài thành Tương Dương, ngoạm miếng bánh lớn nói với phó tướng Trương Quốc Phượng: “ Thành sắp bị phá rồi, sau khi ăn xong, chúng ta tiếp tục tiến công, tranh thủ lấy được thành trước khi trời tối.”

Trương Quốc Phượng cũng là tướng lĩnh trẻ nhưng theo Lý Định Quốc chinh chiến đã lâu, cả hai thân nhau như huynh đệ, toàn thân hắn đầy máu me nói: “ Vừa rồi mạt tướng đánh tới cũng đã cảm nhận được quan quân sắp không cầm cự nổi nữa, nếu không phải tên Tương vương khốn kiếp kia đích thân lên tường thành cổ vũ sĩ khí, mạt tướng đã có thể đánh vào thành trì. Sau khi phá thành, thế nào cũng phải băm vằm xé xác, lột da rút gân tên Tương vương đó.”

Lý Định Quốc ngẩng đầu nhìn cờ Tương vương bay phần phật trong thành, lại nhìn đám quân tốt của mình cũng đã kiệt quệ nằm ngồi ngả nghiêng chẳng ra quân, nói nhỏ: “ Nhường cửa ra cửa bắc, chúng ta tập trung đánh vào ba cửa còn lại.”

“ Vây ba bỏ một sao? Đã tới lúc này rồi, đâu cần thế?”

“ Bốn canh giờ nữa thôi trung quân của đại vương sẽ tới thành Tương Dương, nếu lúc đó mà chúng ta còn chưa hạ được thành, hậu quả khó lường.”

Trương Quốc Phượng nghiến răng nhìn lên thành: “ Tương vương sẽ dẫn người chạy.”

“ Ta mai phục một nghìn kỵ binh ngoài cửa bắc mười dặm, chúng không chạy được đâu.”

“ Tướng quân, thành Tương Dương nằm bên Hán thủy, Tương vương không nhất định sẽ đi đường bộ, mạt tướng thấy chúng có tới tám thành sẽ đi đường sông, chúng ta lại không có thuyền.”

Lý Định Quốc dứt khoát nói: “ Cứ làm theo lời ta đi, lần này ta xông lên thành, Quốc Phượng, dựng chiến kỳ của ta lên, không phá được thành chúng ta không chết không thôi.”

“ Tướng quân, lần này dùng nhân mã bản bộ của chúng ta đi, mạt tướng lo dùng thuộc hạ của Tôn Khả Vọng, Lưu Văn Tú sẽ xảy ra chuyện.” Trương Quốc Phương nhắc nhở:

“ Quốc Phượng, ngươi nghĩ lầm rồi, nếu như ta dựa vào binh mã bản bộ phá thành, đám người kia mới nổi điên, giờ có quân của họ xung phong hãm trận, khi thành Tương Dương bị công phá, bọn họ nhất định có công, như thế sẽ vơi bớt lửa giận.”

Lý Định Quốc nói xong gọi thân binh tới giúp hắn thắt chặt lại giáp trụ, rồi cầm trường đao, nhấc cái thuẫn tròn hô hào truyền lệnh, đám sĩ tốt vốn nằm xiêu vẹo lần lượt đứng dậy, thấy đi đầu là Lý Định Quốc, một số tên định chửi bới liền ngậm miệng, nhìn tường thành đứng vững vàng ở đó, lòng rầu rĩ, không biết lần này công thành còn mạng mà về không.

Thấy lá cờ chữ Lý cực lớn đã dựng lên, Lý Định Quốc quay đầu lại nhìn quân tốt đi theo mình:” Sống hay chết chính là ở lần này, xông vào đó, tiền lương, nữ nhân mặc các ngươi hưởng thụ, không vào được, vậy chết dưới thành đi.”

Lời vừa dứt có thân binh cầm cờ chạy dọc đội ngũ đội ngũ la hét:” Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ.”Đội ngũ lộn xộn bắt đầu di chuyển, cung tiễn thủ bước lên hàng trên cùng, dương cung, lắp tên.

“ Bắn tên, gia gia xông lên đây.” Lý Định Quốc vừa dứt lời, cung tiễn thủ mé trái buông dây cung, mưa tên lao vun vút lên tạo thành đám mây đen bao phủ tường thành:

Lúc này trên tường thành, các quan quân bách hộ, tiểu kỳ cũng đã dựng thuẫn bài, liên tục quát tháo binh sĩ chuẩn bị gỗ đá vôi bột và nước nóng.

Lý Định Quốc linh hoạt xuyên qua quân trận, mặt dù trên tường thành lác đác có tên bắn xuống, thi thoảng nghe thấy cả tiếng súng, nhưng không một mũi tên hòn đạn nào tìm tới hắn.

So với sông hộ thành rộng tới quá mức, tường thành Tương Dương không phải là lạch trời khó vượt.

Lý Định Quốc dám chắc quan binh thành Tương Dương không dám rời thành tác chiến, chỉ lợi dụng vô số gỗ lớn chất thành vách ngăn, đẩy chiến tuyến tới bên sông hộ thành.

Mấy ngày qua đạn pháo trong thành Tương Dương đã bị hắn tiêu hao sạch sẽ rồi, cầu nổi phải trả giá cực lớn nối tiếp nhau xông lên mới lắp được vẫn vững vàng, mặc dù bị quân binh dùng dầu đốt hỏng một phần, nhưng chỉ cần trải ván gỗ lên là có thể tới thẳng tường thành.

Tặc khấu giơ ván gỗ che đầu chắn tên hô hào chạy tới lắp cầu, trên tường thành liều mạng đổ dầu xuống, phừng một cái, lửa lại bốc lên.

Lý Định Quốc đưa khiên về phía trước che chắn, xông qua biển lửa nóng cháy da thịt, vượt qua xông hộ thành, dựa lưng vào tường thành, ngồi xuống, một quân tốt dẫm lên thuẫn của hắn nhảy lên, bám vào tường thành hơi nghiêng, bò lên như thằn lằn.

Một chiếc thang bắc vào tường thành, chưa đợi quan quân trên tường thành đẩy thang ra, Lý Định Quốc nhanh nhẹn leo lên thang, dùng cả chân lẫn tay leo, mới được nửa đường thì quan quân đẩy thang, hắn vọt người bám vào tường thành, chân dẫm lên khe gạch chừng nửa tấc leo lên.

Thuẫn tròn đập vào khe hở, một tảng đá cỡ đầu người rơi xuống, thuẫn trong tay Lý Định Quốc uỳnh một tiếng, tảng đá nảy lên rồi rơi xuống, đập vỡ đầu một tên ngốc ngẩng đầu nhìn lên tường thành, hắn miệng ngậm đao, một tay bám vào khe tường lại leo thêm được hai thước nữa.

Tên quân tốt được hắn đưa lên trước đó mắt thấy sắp bám được vào đầu thành thì bị nước phân đun sôi dội đầy mặt, miệng phát ra tiếng kêu kinh khủng, hai tay bám chặt lấy khe tường, dù bị nước nóng đổ vào miệng vẫn không buông tay.( Tác khoe đã tự mình leo tường thành Tương Dương rồi, mặc dù bị ngã dập xương cụt, nhưng mà con tác đoán Lý Định Quốc sẽ không ngã. )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK