Một tên du kỵ y phục mỏng manh run rẩy đi vào sơn cốc, răng va vào nhâu cầm cập dùng tiếng Quan Trung hô: “ Sấm vương mời đại đầu lĩnh uống rượu đánh cờ dưới núi vào giờ ngọ.”
Nói xong nhắm mắt chờ chết.
“ Thưởng! “ Vân Chiêu ngồi dựa vào cửa sổ đọc sách hô:
Tức thì có thanh y nữ tỳ đi ra mời tiểu binh kia tới dưới mái hiên ăn cơm, cơm nước có đậu hũ, canh rau, thậm chí có cả miến, nồi nước sôi ùng ục, ghé bên cạnh là bầu rượu hâm nóng.
“ Thưởng cho ta à? “ Tiểu binh tối đa chỉ 15, 16 nuốt nước bọt, mắt đảo tròn nhìn nữ tử mặt mày thanh tú, không dám tới ăn:
“ Kém cỏi. “ Thanh y nữ tỳ không ngại nam nữ khác biệt, ấn tên tiểu binh đáng thương đó xuống ghế: “ Nhà ở Du Lâm hay Duyên An?”
Tiểu binh thèm lắm, muốn ăn ngay, thức ăn trông sạch sẽ làm hắn đưa bàn tay cáu bẩn ra hết sức xấu hổ, cười ngượng nắm tuyết cọ tay: “ Duyên An.”
“ Trong nhà còn ai không? “ Một thanh y nữ tỳ khác tuổi còn nhỏ đi ra nướng bánh bên bếp hỏi:
“ Khi ta đi thì ruộng hạn không mọc nổi cỏ, trong nhà có hai ca ca, một tẩu tử và cha mẹ, một năm rồi, giờ không biết còn sống không?”
“ Nếu là một năm thì còn sống đấy, giờ thì đi Ninh Hạ hết rồi, ở đó có nước, quan phủ cho đất, trâu cày, hạt giống, năm sau là sống được.”
Thanh y nữ tỳ tuổi nhiều hơn thấy tên tiểu binh nhìn thức ăn muốn lồi cả ra rồi, đánh tiểu nha đầu nghịch ngợm, lấy đũa nhét vào tay hắn: “ Ăn đi.”
Tiểu binh cười với hai nữ tử có khẩu âm giống mình, sau đó ăn hết sức hung mãnh ...
Cái bánh nướng nặng một cân, cả nồi canh bị hắn ăn không còn chút gì, nước canh cũng bị hắn húp cho sạch, chỉ riêng bầu rượu là hắn không động vào.
“ Biết ngươi ăn chưa no, nhưng mà không thể ăn thêm nữa, nếu không bụng ngươi sẽ bục ra, ngồi im đó một lúc rồi hẵng đi.”
Tiểu binh ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích được nữa, ợ một hơi thật dài mới xoay đầu sang: “ Tỷ tỷ, sao cha mẹ ta lại đi Ninh Hạ?”
Nữ tử nhiều tuổi hơn ném cho hắn một cái áo bông cũ: “ Nơi đấy sáu năm rồi chưa mưa, sống sao được nữa, không đi thì chết à? Chỉ cần ngươi nhớ tên cha mẹ, tới trấn Ninh Hạ tìm, thế nào cũng tìm thấy.”
Tiểu binh mặc áo bông lên, toàn thân ấm áp hơn nhiều, thế là nước mắt không biết làm sao chảy dài, lau không hết.
“ Quan Trung là nơi tốt nhất trên đời, ngươi chạy linh tinh làm gì?” Tiểu nha đầu ôm gối ngồi dưới hiên, tò mò nhìn đồng hương bẩn thỉu:
“ Không có cái ăn.”
“ Hả? Sao lại không có cái ăn? Lương thực nhà ta nhiều không ăn hết, lúc đi có hai bao kê bị chuột cắn tan nát, không ăn được đem nuôi lợn, bị cha ta đánh cho một trận, mắng bà nương bại gia.”
Ba người ríu rít ngồi quanh bếp lò tán gẫu, mắt thấy tuyết lại sắp rơi, trời có vẻ đã muộn, tiểu binh rối rít đứng dậy:” Ta phải đi thôi, về muộn sẽ bị chặt đầu.”
Thanh y nữ tỳ lại lấy ra thêm mấy cái bánh kê nhét cho tên tiểu binh, tiểu nha đầu lục túi móc ra nắm kẹo xanh đỏ cho hết.
Tiểu binh đi rất chậm, chậm như đeo đá vào chân, leo lên ngựa, ngựa vừa đi một bước hắn òa khóc, quay đầu nói với thanh y nữ tỳ:” Tỷ tỷ, ta không về có được không?”
Tiểu nha đầu đanh đá chống tay:” Không thích thì ở lại đây, đám tặc khấu còn dám tìm thiếu gia ta đòi người sao?”
Tiểu binh ra sức lau nước mắt:” Ta còn có vài huynh đệ ở bên kia, muốn dẫn họ tới.”
Thanh y nữ tỳ lắc đầu: “ Đừng làm chuyện đó, muốn về nhà thì tự biết đường về, không muốn về cố kéo họ theo sẽ hại ngươi, ngươi ở lại thì ở, chuyện ai người đấy làm.”
Tiểu binh do dự một lúc nhảy xuống ngựa:” Ta ở lại.”
Tiểu nha đầu vui lắm, chạy đi đẩy vai Vân Dương đang ngồi ngủ gật:” Ta bắt sống được một tên tiểu binh, nướng cho ta một củ khoai.”
Vân Dương không thèm mở mắt, kéo lại áo choàng:” Cút đi.”
Tiểu nha đầu bĩu môi dứ dữ nắm đấm chạy đi.
Dương Hùng chứng kiến toàn bộ chuyện này, mắt sáng lên:” Chuyện này có thể lợi dụng đấy, ngươi nghĩ nếu hai quân đối lũy, chúng ta hô khẩu hiệu người Quan Trung nên về Quan Trung, ngươi thấy sao?”
“ Ngươi thực sự muốn làm trò hèn hạ đó à?”
“ Binh bất yếm trá, đã đánh nhau rồi thì còn ngại gì thủ đoạn nữa.”
Vân Dương bực mình, bắt đầu nướng khoai cho tiểu nha đầu kia :” Đánh nhau là chuyện của ta, ngươi nên nghĩ làm sao bảo vệ an toàn cho huyện tôn ấy.”
Ngày hôm sau Vân Chiêu đúng như hẹn tới dưới lá cờ lợn rừng kia, ở đó đã có người dựng lán, bên trong đốt lửa rất to, dù ngoài gió lạnh gào thét, ở đây vẫn coi là ấm áp.
Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn lá cờ lợn rừng, con lợn vẽ trên đó trông có vẻ quen quen, nghĩ kỹ nhận ra con lợn rừng lớn nhà mình hồi y còn nhỏ trông như thế, chỉ là được vẽ thêm đầy miệng răng nanh.
Lý Hồng Cơ ngồi trong lán, mũ gắn tua đỏ đã thanh tiêu chí của hắn, thân mặc lam y vải đã sờn, thấy Vân Chiêu tới không hề có ý đứng lên, đôi mắt hồ nhìn y chằm chằm.
Lưu Tông Mẫn đứng ở ngoài lán, áo choàng phủ tuyết vẫn đứng đó như bức tượng.
Vân Dương không ngốc như vậy, hắn vào lán trước, ngồi bên đống lửa, phát hiện có lớp tro nóng, lập tức móc ra vài củ khoai lang vùi xuống tro.
Vân Chiêu cảm giác tên này có túi của doraemon, nhưng mà trong túi chỉ chứa mỗi khoai lang, thong thả ngồi xuống đối diện với Lý Hồng Cơ, chắp tay nói đơn giản:” Ngưỡng mộ đã lâu.”
“ Ngươi chiếm Quan Trung, nơi đó là quê ta.” Hai tay Lý Hồng Cơ rất to, nắm tay vịn ghê chùm hết cái đầu hổ, giọng hắn trầm, mang cái uy khiến người nghe khó dám chống lại:
“ Nơi đó cũng là quê ta, nếu truy ngược lại thì tổ tiên Vân thị đã sống ở đó nghìn năm rồi, cho nên ta chiếm Quan Trung là thiên kinh địa nghĩa.”
“ Giao Duyên An, Du Lâm, Tuy Đức cho ta.”
Vân Chiêu vẫn đáp ngắn gọn:” Không cho.”
“ Vậy nhường ra Thương Lạc đạo cho đại quân ta đi.”
“ Cũng không cho.”
“ Nếu đã thế có phải ta có thể đánh cả Hán Trung rồi?”
“ Hán Trung cũng không cho! Nói thế này đi, cái đường trước kia ta vạch ra trên bản đồ gửi cho ngươi tới nay vẫn hữu hiệu, ở ngoài vạch đó là của các ngươi, ở bên trong là của ta, ta không có thói quen chia sẻ cái gì với ai hết, nói thế Sấm vương đã hiểu chưa?”
“ Giỏi! Vân thị quả nhiên có khí phách, nếu như ngươi không chịu mang thứ trong tay ra để hảo hán lục lâm cùng hưởng, vậy Phục Ngưu Sơn không phải địa bàn của ngươi, giờ ngươi chặn đường ở đây là có ý gì?”
Vân Chiêu ung dung nói:” Thế giới này kỳ thực là nơi nói chuyện bằng thực lực, chỉ cần Sấm vương đủ thực lực, không cần để ý tới Vân mỗ, dù là Thiểm Bắc hay Thương Lạc Đạo, Hán Trung thì Sấm vương thích lấy thì lấy. Thậm chí hứng thú với huyện Lam Điền thì cứ lấy đi cũng có sao?”
“ Sấm vương sở dĩ thương lượng với ta chẳng qua là không lấy được mà thôi, nếu thế thì ta nhất định được nước lấn tới, giờ ta tuyên bố Phục Ngưu Sơn cũng là địa bàn của ta, ý Sấm vương thế nào?”
Lý Hồng Cơ cười ha hả:” Đại đầu lĩnh làm thế là chỉ biết đường mình đi, không cho người khác sống, cái chuyện chống lại cả thiên hạ ấy bớt làm thì hơn.”
“ Chuyện kiểu đó thì Sấm vương làm cả đống rồi còn gì, gần đây nhất phá đê nhấn chìm Khai Phong, hại chết bao bách tính, ép họ không còn đường sống đi theo đây sao. Lần này Vân mỗ chỉ muốn giữ Sấm vương ở Phục Ngưu Sơn một tháng, không có ý gì cả.” Vân Chiêu chắp tay một cái:
“ Ngươi cho rằng dựa vào Hoàng Hà thì bảo vệ được Lạc Dương, Khai Phong sao? Giữ được một năm chẳng lẽ giữ được mãi. Bản vương nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh mà không chết, điều ấy chứng tỏ thiên ý có ta, Vân thị ngươi đang nghịch thiên hành sự, không sợ rơi vào cảnh diệt tộc à?” Lý Hồng Cơ nhìn thẳng vào mắt Vân Chiêu, mắt loang loáng như điện, uy mãnh vô cùng:
Vân Chiêu thì nhìn ngọn lửa cháy rừng rực giữa hai người, khẽ thở dài:” Các ngươi hận hoàng đế không sai, các ngươi giết quan tạo phản cũng không sai, vấn đề là khi các ngươi làm những việc này, nên nhìn quanh xem có sói bao vây không chứ? Ngươi muốn ghế hoàng đế, ta chẳng có ý kiến gì, nhưng cái ghế đó đại biểu cái gì? Ngươi hiểu không?”
“ Không, ngươi không hiểu.”
“ Ngươi cho rằng cái ghế đó đại biểu cho quyền lực khuynh đảo thiên hạ, sở hữu tứ hải, mỹ nữ như mây sao? Ngươi có nghĩ tới chuyện khác không?”
“ Vị hoàng đế đáng thương trong Tử Cấm Thành kia biết đấy, hắn rõ ràng có thể rời đo về Nam Kinh, vì sao vẫn cứ giữ chặt lấy Thuận Thiên phủ? Đó là vì thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc!”
“ Vẻn vẹn điểm này thôi, người bị các ngươi gọi là hôn quân, bức bách vào đường cùng vẫn chưa bao giờ quên Sơn Hải Quan vẫn có con sói nhòm ngó thiên hạ Đại Minh, đã hơn tất cả thủ lĩnh nghĩa quân thiên hạ rồi.”
Danh Sách Chương: