Chiến cục với Hồng Thừa Trù mà nói là đã rõ ràng lắm rồi.
Lúc này Đa Đạc binh hùng tướng mạnh đang mai phục, chặn đường rút lui của Tào Biến Giao và Trương Nhược Lân, lấy nhàn đánh mỏi, một bên hừng hực khí thế, một bên thì chỉ muốn chạy tháo thân, kết quả thế nào cũng rõ. Mọt khi đội quân này mà bị tiêu diệt, chiến sự ở Hạnh Sơn cũng ngã ngũ, vì bọn họ hoàn toàn thành cô đảo.
Hoàng Thai Cát, Đa Nhĩ Cổn ở lại Hạnh Sơn, dùng tù binh cầm chân Hồng Thừa Trù để Đa Đạc tiêu diệt Tào Biến Giao.
Thế nên lựa chọn của Hồng Thừa Trù không còn nhiều.
Nếu ông ta rời Hạnh Sơn, quân Kiến Châu sẽ mượn đà ùn ùn kéo theo, cuối cùng ép chết bọn họ ở khoảng đất trống giữa Hạnh Sơn và Bút Giá Sơn. Còn chuyện Vương Phác đem quân cứu viện à, Hồng Thừa Trù chẳng hi vọng, ông ta chỉ mong kẻ đứng núi nọ trông núi kia như Vương Phác đừng sớm vứt bỏ Bút Giá Sơn là may rồi.
Hồng Thừa Trù sai người mang ghế từ soái trướng lên tướng thành, nhìn thấy Kiến Nô buộc tám tù binh vào giá chuẩn bị rạch bụng, ông ta hạ lệnh hỏa pháo bắn chết, để họ khỏi phải chịu thêm đau đớn.
Lúc này đây lòng ông ta phẳng lặng như giếng sâu, vô bi vô hỉ.
Ngô Tam Quế đang dẫn người từ từ rút khỏi Hạnh Sơn, ông ta ngồi ở đây cho Hoàng Thai Cát nhìn, đợi Ngô Tam Quế đột ngột xuất hiện khi Tào Biến Giao và Đa Đạc giao chiến, ông ta sẽ đánh trận chiến cuối cùng.Ông ta chuẩn bị chiến tử ở nơi này, không định sống mà về nữa.
Tuy cuộc sống Hồng Phúc miêu tả rất mỹ hảo, khiến Hồng Thừa Trù ít nhiều phải động lòng, chỉ là khi thấy Dương Quốc Trụ bị quân Kiến Nô khiêng lên, ông ta chỉ còn muốn chết ở đây.Đầu Dương Quốc Trụ bị người ta dùng cành cây chống lên, không cho cúi gục xuống, cho nên ông ta nhìn rất rõ thân thể nát bét của hắn.Ở cuộc chiến trước, Dương Quốc Trụ mất bàn tay, giờ ngay cả cánh tay cũng chẳng còn, chân bị thiếu một nửa, đại hán khôi ngô cao tới tám thước, giờ bị người ta trói vào tấm ván cửa.
Khoảng cách quá xa, sức khỏe suy nhược, Hồng Thừa Trù không nghe thấy tiếng Dương Quốc Trụ, nhưng từ khẩu hình của hắn, ông ta biết hắn đang liên tục nói đi nói lại hai chữ ... Khai pháo!
Khiêng Dương Quốc Trụ chính là quân tốt Đại Minh bị bắt, bọn họ tiến về thành bảo một bước liền có một mũi tên sau lưng bắn tới, tên bắn trúng hậu tâm. Bọn họ đi chưa được mười bước thì có mười tù binh Đại Minh ngã gục.
Một kỵ binh Kiến Châu từ phía sau thúc ngựa vọt tới, đao vung lên liền có một cái thủ cấp rơi xuống, tù binh bị trói hai tay phía sau, đầu không còn ngã xuống đất. Số còn lại vẫn dùng vai tiếp tục khiêng Dương Quốc Trụ đi về phía trước, bọn họ nước mắt nước mũi ròng ròng, vẫn quyết đưa được tướng quân tới chỗ an toàn trước khi bị giết sạch.
Không thể nào nhịn được.
Một hắc y nhân vén thảm cỏ từ hầm trú ẩn lao ra, nhảy lên lưng ngựa của kỵ binh Kiến Nô, không đợi tên đó kịp hoàn hồn đã cắt đứt yết hầu.
Nhưng mạo hiểm là phải trả giá, hắn vừa mới giết được kỵ binh Kiến Nô thì mười mấy mũi tên vun vút bay tới, thế là cả hắn và kỵ binh Kiến Nô ôm nhau cùng ngã xuống đất.
Trần Đông không hiểu sự im lặng của Hồng Thừa Trù, hắn thấy lúc này phải khai pháo giải thoát hết cho tù binh mới đúng, cũng là giải thoát cho mình.
“ Tranh thủ cho Ngô Tam Quế thêm chút thời gian. “ Hồng Thừa Trù tựa như chẳng chút dao động với cảnh trước mắt, lý trí tới phát sợ:Đồ sát vẫn tiếp tục.Đợi tới khi tù binh quân Minh đã ít tới mức không thể vác Dương Quốc Trụ được nữa, khiến hắn ngã từ trên ván cửa xuống, Hồng Thừa Trù mới đứng dậy phất tay, lập tức có quân tốt giọng khỏe cầm loa hương về đối diện nói lớn: “ Hồng đốc soái có lời mời Đa Nhĩ Cổn điện hạ.”
Tiếng nói vang vang truyền đi xa, đợi hồi lâu đại doanh Kiến Nô không thấy động tĩnh.
Trần Đông thắc mắc: “ Đa Nhĩ Cổn liệu có ra không?”
Hồng Thừa Trù mặt âm u cực độ: “ Có quá nửa là hắn sẽ không ra, nhưng Hoàng Thai Cát ở đây thì ra hay không sẽ không do ý nguyện của hắn, rất có khả năng hắn sẽ bị phái ra. Lần trước ở Tùng Sơn bảo hắn chậm trễ cứu viện Hoàng Thai Cát là tự gieo lấy ác quả cho mình, ta vốn định lợi dụng mâu thuẫn giữa huynh đệ chúng, từ từ tiêu hao địch, đáng tiếc, chuyện không được như ý muốn.”
“ Nếu hắn ra rồi thì ngài sẽ làm gì?”
“ Tất nhiên là vạn pháo oanh tạc.”
Trần Đông giật mình: “ Sao ta cảm thấy hi vọng sống của chúng ta càng lúc càng nhỏ.”
“ Hai quân giao chiến không gì không thể dùng, sinh tử chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu chưa chuẩn bị tinh thần từ bỏ mạng sống thì chớ nên ra trận. “ Hồng Thừa Trù cười nhạt:
“ Hồng soái, rốt cuộc ngài muốn làm gì? “ Trần Đông thấp tha thấp thỏm, chuyện tới đây hoàn toàn ngoài dự liệu của mật điệp ti, kế hoạch soạn ra đều không dùng được, mà vấn đề không phải từ địch, Hồng Thừa Trù quá khó nắm bắt:
Có lúc hắn chỉ muốn chùm bao tải lên đầu ông ta, vác đi cho xong chuyện.
Hồng Thừa Trù đứng dậy, rời tường thành, sau đó lệnh quân tốt mở đại môn thành bảo, cứ thế đi ra.
Lúc này tên quân tốt giọng khỏe ở trên tường thành vẫn hô: “ Hồng đốc soái có lời mời Đa Nhĩ Cổn điện hạ.”
Trần Đông mặt vàng như nghệ, song hắn vẫn cắn răng đi theo, huyện tôn muốn một Hồng Thừa Trù ý chí sắt đá chứ không phải một hàng nô, nếu ông ta mà đầu hàng thì hắn …Lúc này hỏa pháo trên tường thành Hạnh Sơn nhắm cả vào Hồng Thừa Trù, cường nỏ phía Kiến Châu cũng chĩa vào ông ta.
Hồng Thừa Trù nhàn nhã bước đi như du khách vãn cảnh.
Hạnh Sơn sau cơn mưa cỏ cây xanh mướt, hoa nở chim ca, Hồng Thừa Trù thong thả ngắm hoa, ngắm núi, thi thoảng còn tuốt một lá cỏ dài, quần lên ngón tay.
Cuối cùng tới bên Dương Quốc Trụ mỉm cười hỏi như bằng hữu lâu ngày gặp lại:” Có khỏe không?”
Dương Quốc Trụ nước mắt ngắn dài, môi run rẩy:” Đốc soái sao lại ra đây, sao không nổ pháo?”
“ Có con mồi béo như ngươi, lại thêm ta vào nữa, không câu được con ác long làm sao mỗ an tâm được.”
“ Rốt cuộc chúng ta vẫn thua.”
Hồng Thừa Trù lắc đầu:” Chúng ta giết giết được hai vạn Kiến Nô đấy!”
Dương Quốc Trụ cười lớn trong nước mắt:” Ra vậy ... Thế thì đây là đại thắng chưa từng có của Đại Minh rồi, nếu ông trời cho thêm cơ hội, mạt tướng ...
khụ, khụ khụ ....”
Hồng Thừa Trù ngồi xuống, vỗ vỗ vai hắn an ủi:” Đừng lo, Ngô Tam Quế đã dẫn quân rời đi rồi, nơi này chỉ còn lại một tòa thành trống với ít thương binh, ta muốn dùng nó đánh liều một phen.”
“ Khụ, khụ ... Được, được … nếu thế, cái thân tàn này tùy đốc soái sử dụng.”
Xung quanh chỉ còn lại hai quân tốt Đại Minh còn sống sót, máu me rưới đầy quãng đường dẫn bọn họ tới đây, tạo nên cảnh bi thương, Hồng Thừa Trù nhìn họ hòa nhã nói:” Khổ cho các ngươi rồi, mong rằng kiếp sau các ngươi được sinh ra trong một nhà tốt.”
Hai quân sĩ đó ngây ra chốc lát, cuối cùng cúi đầu xuống chấp nhận số mệnh.
Nhưng một người không chịu chấp nhận số mệnh, đó là Trần Đông, lòng hắn hết sức khẩn trương, mắt đảo liên hồi, lúc đề phòng cung nỏ kẻ địch, lát lại nhìn hỏa pháo bên mình, nếu chẳng phải cảm giác sứ mệnh giữ hai chân hắn cố chấp đứng nguyên một chỗ thì hắn đã chạy rồi.
Người Lam Điền không có truyền thống nạp mạng khi mà vẫn còn lựa chọn.Đi một đoạn rồi mà không có tiếng cung bắn hay pháo nổ, đây là tín hiệu tốt .. Nhưng mà trên trán Trần Đông mồ hôi đầm đìa, y phục chẳng mấy chốc cũng ướt đẫm.
Có tiếng bước chân truyền tới, Trần Đông như con thỏ hoảng sợ, suýt nữa thì bỏ chạy ... Thế rồi hắn nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn.
Danh Sách Chương: