Các phiên vương mấy trăm năm bị gạt bỏ ra khỏi trung xu quyền lực tất nhiên cũng nghĩ thế, tặc binh tới đánh là chuyện của quan binh, liên quan gì tới họ.Điều này khiến cho gia thiên hạ của Chu Nguyên Chương năm xưa tan rã, phiên vương chẳng những không thể thành trợ lực của hoàng đế, còn là gánh nặng của triều đình.
Phải biết rằng số tiền nuôi dưỡng phiên vương tông thất nhiều hơn cả nuôi trăm vạn đại quân.
Nay Sùng Trinh ít nhiều còn kiếm ra được bạc để nuôi quân Liêu Đông, nuôi một số đội quân, đợi khi hoàng đế không kiếm đâu ra tiền nữa thì cũng là ngày tàn của Đại Minh.
Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung công chiếm địa bàn của Đại Minh, còn Vân Chiêu công chiếm lòng người Đại Minh.
Thế nên so ra Vân Chiêu nhìn thì như vô hại, nhưng giống như dự đoán của rất nhiều gian thần có tầm nhìn của Đại Minh, Vân Chiêu mới là kẻ địch nguy hiểm nhất.
Quân của y chưa rời Quan Trung nhưng danh tiếng của y đã trải khắp bờ cõi, tuy y nhún nhường nộp thuế cho hoàng đế, nhưng sự vụ ở Quan Trung chẳng ai xen vào được.
Quan viên ở Quan Trung đã quên sự tồn tại của hoàng đế Đại Minh.
Tương đồng, triều đình cũng đã coi bọn họ như phản nghịch, nhiều năm qua chẳng những không phát bổng lộc, mà ngay cả chuyện thăng quan, giáng chức, điều chuyển cũng không có.
Cho nên những quan viên đó tự phát trung thành với Vân Chiêu, vì người phát bổng lộc cho họ là Vân Chiêu, người nắm quyền thăng giáng của họ cũng là Vân Chiêu, nên y là vua không ngai của Quan Trung.
Chu Tồn Cực lần đầu tiên tham dự hội nghị cấp cao của huyện Lam Điền, lòng cực kỳ hưng phấn, nhiều chuyện trước kia hắn hoang mang, khiến hắn lo sợ, giờ mới hiểu, té ra mình sống nơm nớp vô nghĩa bao năm.Đồng thời nhờ hội nghị này mà hắn biết một huyện Lam Điền đích thực.
Hắn biết bia địa giới của huyện Lam Điền đang chạy về phía Trùng Khánh, hắn biết đại quân ở Ninh Hạ đang từ từ di chuyển về phía đông, chỉ vài tháng nữa thôi là có thể đem mảnh đất rộng lớn ngăn cách giữa Ninh Hạ và Lam Điền nạp vào huyện Lam Điền.
Hắn còn biết đại quân của Vân Phúc sở dĩ đóng ở Tử Kinh Quan là để đợi Vũ Xương bị công chiếm sẽ ôm hết bình nguyên Nam Dương vào lòng.Đến hết hội nghị hắn mới biết nhiệm vụ của mình là đem 10 vạn cân thuốc súng, 2 vạn quả đạn pháo trao đổi lấy 10 vạn lượng hoàng kim của Sở vương.
Trên hội nghị Chu Tồn Cực khẳng định, muốn Sở vương bỏ ra 10 vạn lượng vàng không khó, nhưng hắn cũng nói, nếu bỏ số vàng đó mua vũ khí giúp đám Tả Lương Ngọc, Hạ Nhân Long thủ vệ Vũ Xương thì không có tí cơ may nào hết.
“ Không bỏ tiền ra mua mạng thì chết. “ Vân Chiêu nói một câu đơn giản kết thúc hội nghị:
Chu Tồn Cực sau khi rời đại thư phòng liền triệu tập tộc nhân Chu thị mở hội nghị, chủ đề là, làm sao có thể đem thuốc súng, đạn pháo mà huyện tôn cung cấp đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim.Đây là lần đầu hắn thực sự tham dự hoạt động chính trị huyện Lam Điền, hắn mong có thể mã đáo thành công để hoàn toàn hòa nhập vào hệ thống huyện Lam Điền.10 vạn lượng hoàng kim, với Chu Tồn Cực đây là chuyện cực kỳ lớn rồi, nên hắn nghĩ mình đang chỉ huy một hành động cực kỳ trọng yếu của huyện Lam Điền.
Nhưng hắn không biết rằng, hắn chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch quy mô sắp diễn ra trên toàn bộ lãnh thổ Đại Minh.
Hành động này có một cái tên rất hay, hoàng hôn của chư vương.
Kế sách này không tới từ Vân Chiêu mà do đội ngũ cố vấn của thư viện.
Bọn họ luôn nghiên cứu đề tài, tài phú của Đại Minh rốt cuộc đi đâu rồi, giang sơn rộng lớn thế này? Vì sao lại nghèo như thế? Không phải tới bây giờ mới có người hỏi câu đó.
Hơn mười năm trước Vân Chiêu được hiến cho Giang sơn cung ứng đồ chính là mở đầu của nghiên cứu này.
Hoàng đế không có tiền, tiều đình không có tiền, bách tính cũng không có tiền.
Vậy thì tiền đi đâu? Tới tay hoạn quan, triều thần, quan viên địa phương, địa chủ hào thân, và giàu có nhất chính là những phiên vương chẳng có quyền lực gì.
Vẻn vẹn Sở vương thôi bổng lộc mỗi năm là 2 vạn gánh lương, chưa tính vố số phúc lợi khác, cùng với sản xuất ở đất phong.
Phiên vương không thể làm ăn, không thể nuôi quân, thế nên đem so với thu nhập to lớn đó, bọn họ ăn chơi chè chén hết bao đồng.
Bởi vậy phiên vương vô cùng giàu có.Đội ngũ cố vấn thư viện đánh giá, tiền tài trong tay phiên vương không đem lại bất kỳ ích lợi nào cho quốc gia, xã hội, bọn họ chất đống trong kho như thứ vô dụng, Đại Minh cần số tiền này, đem nó lưu thông để nó thực sự là tiền, hóa giải tình trạng tiền không được sử dụng.Đương nhiên nếu rơi vào tay huyện Lam Điền càng thúc đẩy được cơ sở tiền tệ của Đại Minh, bất kể thiên hạ bị đánh nát ra sao, đợi lúc thái bình rồi, trật tự kinh tế sẽ nhanh chóng phục hồi.
Hoàng hôn của chư vương không phải là hành động chỉ nhắm vào phiên vương, còn là vào hoạn quan cự phú, đại thần, địa chủ cường hào cùng diêm thương lớn.
Phương sách họ đưa ra là ... Cướp.
Chuyện này cần phải có một kế hoạch thống nhất, cần nắm chắc, cơ bản nó cần phải diễn ra ở cùng một thời điểm ở tất cả mọi nơi, nếu không phải tiến hành cách ly tin tức.
Loại chuyện này chỉ làm một lần, đợi huyện Lam Điền thống nhất thiên hạ rồi, loại chuyện này không tiến hành nữa.
Do loại chuyện này do thư viện bí mật phát động, nên đám khốn kiếp sắp tốt nghiệp thư viện đều coi đây là khảo thí tốt nghiệp của mình ...
Thế là thư viện Ngọc Sơn vắng vẻ hơn rất nhiều.
Chuyện nhiều người như thế tham dự rất khó bảo mật, song đến khi Chu Tồn Cực đem thuốc súng, đạn pháo rời huyện Lam Điền, hắn vẫn không biết gì cả.
Hướng đi mỗi người đều bảo mật.
“ Sư phụ, người giàu trong thành Nam Kinh nhiều lắm.” Hạ Hoàn Thuần nhanh chóng và hết cơm vào miệng rồi nhìn Vân Chiêu đầy kỳ vọng:
Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, Hạ Hoàn Thuần liền bế Vân Hiển giả vờ đứt cơm cho sư đệ.
Tiền Đa Đa gõ nhẹ đầu n ói:” Ngươi còn nhỏ lắm, chưa đủ tư cách tham dự.”
Phùng Anh cũng nói:” Ngươi tuy thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ, muốn làm đại sự thì phải học cho tốt bản lĩnh của thư viện, sau này mới dùng được vào việc lớn.”
“ Con thử tính rồi, chúng ta vì chấp hành kế hoạch hoàng hôn của chư vương này cần phải phái ra hơn ba vạn người mới có chút hiệu quả. Nhưng con cảm thấy sư phụ vẫn còn che đậy cái gì đó.” Hạ Hoàn Thuần vừa nói vừa lén lút quan sát phản ứng của Vân Chiêu:
Vân Chiêu vẫn ăn uống như thường chẳng có gì khác, Tiền Đa Đa xoa cái đầu tròn của nó cũng không có gì, chỉ mỗi Phùng Anh mỉm cười: “ Vậy ngươi nói xem, sư phụ ngươi phát động một hành động quy mô lớn như thế là vì cái gì?”
Hạ Hoàn Thuần được hỏi tới hào hứng nói: “ Đồng học trong thư viện của con cho rằng sư phụ chuẩn bị một kế hoạch kinh tế, nên cần có tiền khởi đầu, còn có đứa cho rằng, sư phụ dùng kế hoa nở bốn phương, thu hút người giàu có trong thiên hạ tới huyện Lam Điền.”
“ Cũng có đứa nói sư phụ học theo Hán Vũ Đế ngày xưa, muốn di dời nhà giàu thiên hạ tới Trường An, lợi dụng những nhà giàu này nhanh chóng tạo nên Trường An cực thịnh, tức là sư phụ muốn định đô ở Trường An rồi.”
Phùng Anh ngạc nhiên lắm, một đứa bé mười tuổi bình thường không thể nói ra mấy lời này:” Vậy nói cái nhìn của ngươi xem.”
Cái mặt nhỏ của Hạ Hoàn Thuần hếch lên: “ Đám người đó đều coi thường sư phụ rồi, với thủ đoạn của sư phụ làm sao chịu vì chút tiền tài thôi làm cái chuyện bất cẩn một chút khiến toàn bộ phú hộ thiên hạ phỉ nhỏ như thế. Cho nên con cho rằng những phú hộ này thế nào cũng gặp nạn, sau này không thể thành lực cản cho sư phụ thống nhất thiên hạ mới làm thế.”
“ Còn về phần coi thường sư phụ ở chỗ nào thì con không biết, nhưng chắc chắn không lâu nữa thiên hạ ắt có đại sự xảy ra, tới lúc đó con sẽ đoán ra mục đích của sư phụ.”
Tiền Đa Đa cười khanh khách lần nữa xoa đầu tròn như quả dưa của Hạ Hoàn Thuần, gắp miếng thịt cho vào bát nó: “ Ăn nhiều vào, mau mau lớn lên để tương lai còn giúp sư phụ làm việc.”
Hạ Hoàn Thuần đặt Vân Hiển xuống, nhe răng sún cười với Tiền Đa Đa, cắm đầu ăn.
Danh Sách Chương: