Khi Vân Phượng trở về, vừa mới định phát biểu cảm quan của mình với Thi Lang thì Tiền Đa Đa đang bế Vân Hiển quát: “ Ngậm miệng.”
Tiếng quát này làm Vân Hiểu trong lòng nàng giật mình, từ trên người mẹ tụt xuống, đi tìm Vân Chương đang ngó nghiêng gì đó dưới cây liễu.
“ Ai dạy ngươi nghị luận sau lưng phu quân mình với người ngoài thế? “ Tiền Đa Đa thấy nhi tử không chạy xa, quay sang giáo huấn Vân Phượng:
Vân Phượng cúi đầu lí nhí: “ Dáng vẻ của hắn kỳ thực không tệ, chỉ là hơi đen một chút.”
Phùng Anh mỉm cười: “ Người trên biển nói chung là luôn đen một chút, chỉ cần ngũ quan đoan chính, thân thể khỏe khoắn là phúc phận của muội rồi.”
Tiền Đa Đa tiếp tục nói: “ Mặc dù huynh trưởng ngươi kỳ vọng rất cao vào Thi Lang, nhưng ngươi không cần phải quan tâm tới chuyện đó, làm tròn trách nhiệm của thê tử là được, hai chân ngươi phải đứng trên lập trường Thi gia, nhà ta không định biến khuê nữ thành mật điệp, các ngươi cũng không đủ tư cách đâu.”
“ Vân Phượng, ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi sắp làm thê tử người ta, hãy quản cho tốt cái miệng của ngươi, thu lại cá tính của ngươi, ngươi có nhà mẹ đẻ cường đại, nhưng càng thế, ngươi càng phải trở nên thùy mị.”
“ Địa vị tương lai của Thi Lang sẽ không thể kém, hắn phất lên thì ngươi cũng vinh diệu, từ khi ngươi gả đi, vinh diệu Vân thị không liên quan tới ngươi nữa, trong nhà có thể chống lưng cho ngươi khi gặp khó khăn, nhưng vinh diệu mà phu quân ngươi kiếm được mới là thứ để ngươi khoe khoang, hiểu chưa?”
“ Muội hiểu rồi. “ Vân Phương nhún eo thi lễ, tẩu tử cái miệng tuy ác, nhưng tâm lại tốt:
Tiền Đa Đa quét mắt nhìn đám tiểu cô tử còn lại trong sân, hừ một tiếng, bế Vân Hiển đang nghịch kiến dưới đất lên, rời khỏi hậu trạch.
Nàng vừa đi một cái, cả đám tỷ muội thở phào, tíu tít hỏi Thi Lang thế nào, Vân Phượng hớn hở định kể cho đám tỳ muội về vị hôn phu của mình, liền nghe Phùng Anh lạnh lùng nói:” Vừa rồi lời tẩu tử muội nói, muội coi như gió thoảng bên tai đầy à?”
Vân Phượng lập tức như quả bóng xì hơi, không ho he gì nữa.…. …..
“ Vùng tây nam rốt cuộc có đáng để chúng ta đầu tư quá lớn nhân lực vật lực vào đó không? Ta cho rằng nên hoãn lại một chút, nay chúng ta đã tích trữ hơn 600 vạn cân nguyên liệu đồng, còn cống hiến một mình xưởng bạc đã vượt quá ba thành, so với tây nam, ta thấy nên tập trung phát triển xưởng bạc.” Sự chú ý của Đoàn Quốc Nhân xưa nay là ở vùng tây bắc, vì thế hắn hơi bất mãn với bố cục của Vân Chiêu ở tây nam, cho rằng làm thế tốn công chưa nói, hiệu quả thu về lại quá thấp”
Hiện giờ nhân thủ huyện Lam Điền có hạn, phải biết phân chia nhanh chậm nặng nhẹ.
Lô Tượng Thăng thong thả nói:” Các triều đại trước nay khi khai quốc đều chiếm cứ Trung Nguyên, Quan Trung, đất Thục, Lưỡng Hoài, Lưỡng Hồ, đại sơn đông tây, bắc đại hà, sau đó mới mở rộng ra bốn phía, dùng một hai đời hoàn thành nhất thống thiên hạ.”
“ Tây nam xưa nay là vùng biên, chỉ cần thống nhất Trung Nguyên là tự động nghe theo, ý kiến lão phu là chỉ khai phát Cam Châu, Túc Châu, sau đó đẩy mạnh tiến vào Thục.”
Tiền Thiểu Thiểu trầm ngâm:” Về cơ bản ta đồng ý với Giải Trại công, nhưng không thể để Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung làm xằng làm bậy mãi, nay từ Hà Nam, tới Hồ Nam bị chúng làm dân chúng lầm than, cứ để mặc chúng tàn phá thiên hạ, tương lai chúng ta phải giải quyết đống đổ nát quá nát.”
Hàn Lăng Sơn xua tay:” Không sợ nát, chỉ sợ không đủ nát.”
Nghe xong ý kiến tất cả, Vân Chiêu mới nói:” Ta vẫn cho rằng đầu tư vào Thục tốt hơn, trước tiên là nối liền Quan Trung, Hán Trung, đất Thục liền làm một dải, sau đó hãy luận tới tiến về phía khác. Từ Ngũ Tưởng ở Hàn Trung cho rằng, tây nam liên tục phát sinh phản loạn, chính là thời cơ tốt để chúng ta kiểm soát nơi này, mà Phùng Anh cũng bố trí xong kế hoạch tiến vào Thục, chúng ta không cần tiến vào quy mô lớn, mà từ từ xâm nhập là được.”
Sau khi Vân Chiêu lên tiếng thì chuyện này cơ bản được xác định, văn thư được soạn thảo xong, Hàn Lăng Sơn thừa cơ nói: “ Chúng ta nên thảo luận chuyện Thi Lang nên tiến vào Triều Châu hay không?”Đoàn Quốc Nhân là người phụ trách khảo hạch lên tiếng: “ Người này tinh thông thủy chiến, song chưa am hiểu hỏa khí của huyện Lam Điền chúng ta, ta cho rằng hắn không có vấn đề về bản lĩnh, nhưng nhân tuyển phó tướng của hắn mới là vấn đề cần cân nhắc. Người này vừa không được để ảnh hưởng tới Thi Lang phát huy sức chiến đấu, cũng không thể để hắn nắm hết đại quyền.”
Tiền Thiểu Thiểu nghĩ một hồi lắc đầu: “ Vậy là cần người đủ uy vọng, kinh nghiệm, trầm ổn lại phải am hiểu nhất định về thủy chiến, ài, thư viện không có ai như thế.”
Lô Tượng Thăng chắp tay với Vân Chiêu: “ Nếu huyện tôn không có nhân tuyển nào, ti chức thấy Tôn Truyền Đình rất thích hợp.”
Vân Chiêu không trả lời ngay mà quay sang Tiền Thiểu Thiểu:” Tình hình Tôn Truyền Đình thế nào rồi?”
Tiền Thiểu Thiểu đáp:” Binh mã của ông ta tăng lên rất nhiều, nhưng sức chiến đấu lại giảm, cục diện cũng rất bất lợi với ông ta. Chẳng biết vì sao hoàng đế lệnh bộ tướng Tôn Chí Tú của ông ấy suất lĩnh 5 vạn Tần quân tiến kinh, phái cho ông ta 15 vạn quân khác, giờ ông ta có 16 vạn quân.”
“ 15 vạn đại quân này chẳng có quân nào là ông ta chỉ huy được, đó đều là quân chủ lực, vũ khí trang bị tốt, chinh chiến nhiều năm tập trung từ Hồ Quảng, Bảo Định, Sơn Tây, Tứ Xuyên, Sơn Đông, Hà Nam về.”
“ Đáng tiếc, Tôn Truyền Đình chẳng chỉ huy nổi, ông ta thực sự chỉ có 1 vạn binh mã thôi, ti chức không đánh giá cao phần thắng của ông ta.”
Vân Chiêu cau mày : “ Một tháng trước hoàng đế còn lệnh Tôn Truyền Đình dẫn sáu vạn Tần quân quyết chiến với Lý Hồng Cơ ở Nhữ Châu, sau giờ tăng binh mà lại điều binh mã bản bộ của ông ấy đi rồi?”
Lô Tượng Thăng thực sự không muốn nói xấu chủ cũ, chính bộ hạ tinh nhuệ do ông ta một tay huấn luyện ra cũng bị người ta điều đi từng chút từng chút một như vậy, chỉ gượng gạo nói:” Đó là thông lệ rồi.”
Vân Chiêu không làm khó ông ta, phất tay: “ Vậy thì đợi kết quả trận chiến giữa Tôn Truyền Đình và Lý Hồng Cơ rồi tính.”
Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu: “ Không cần phải đợi nữa, vì quân Hồ Quảng của Hầu Tuân, quân Bảo Định của Dương Văn Nhạc, quân Sơn Tây của Bạch Quảng Ân, quân Tứ Xuyên của Khổng Trinh Hội, quân Sơn Đông của Lưu Trạch Thanh, quân Nam Kinh của Chu Đại Điển, cùng quân Hà Nam của Trần Vĩnh Phúc vẫn còn ở nguyên tại chỗ, Tôn Truyền Đình chỉ có quân trên giấy tờ.”Đoàn Quốc Nhân phát ra tiếng cười mỉa mai, chuyện này với hắn mà nói là hoang đường tới cực độ rồi: “ Vậy giờ Lý Hồng Cơ ở đâu rồi?”
“ Cách ông ta chưa tới 300 dặm nữa, hai người đó vốn có huyết hải thâm thù, ông ta chỉ còn một vạn quân mà Lý Hồng Cơ thì như thường lệ kéo theo mấy chục vạn, cho nên Tôn Truyền Đình chuyến này có chắp cánh cũng không bay được.”
Hàn Lăng Sơn há hốc mồm nãy giờ: “ Quân phân phối còn chưa tới, Tôn Truyền Đình vì sao đã rút binh về kinh thành trước.”
Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, Lô Tượng Thăng cắn răng nói:” Binh bộ có thói quen hạ lệnh trực tiếp cho bộ tướng của thống soái, Tôn Chí Tú hẳn là nhận được văn thư, nên dẫn 5 vạn binh mã đi. Một vạn quân của Tôn Truyền Đình mà còn 3000 thôi cũng coi ông ấy biết cầm quân rồi.”
Chuyện điên rồ vượt ngoài lối tư duy của mọi người, bảo sao Đại Minh càng đánh càng nát, trong đại thư phòng nhất thời im ắng, Vân Chiêu lấy tay day trán:” Có thư gì của Tôn Truyền Đình không?”
Thư ký Liễu Thành lắc đầu:” Đã ba tháng rồi không có thư tín của Tôn Truyền Đình.”
Vân Chiêu thở dài: “ Xem ra Lão Tôn buông xuôi rồi, Tiền Thiểu Thiểu, ngươi đi một chuyến đi.”
“ Vâng. “ Tiền Thiểu Thiểu biết chuyện không thể chậm trễ, với kỵ binh của Lý Hồng Cơ mà nói, một ngày một đêm có thể tới nơi.
Nhưng Lô Tượng Thăng đứng lên: “ Để lão phu, như thế Tôn Truyền Đình sẽ thấy thoải mái hơn.”
Danh Sách Chương: