Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng nước sông róc rách từ khe núi chảy ra, Vân Chiêu nằm sấp trong lều, vén một góc lều lên quan sát hẻm núi tăm tối hun hút, lần đầu cảm giác được sao hoàng đế ra ngoài xuất tuần lại khiến trong ngoài triều cuống lên, đây thực sự không phải việc nhỏ:” Mạng ta bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ? Mà không biết kẻ nào muốn giết ta đến thế.”
“ Cái này chắc không ai tính được đâu ạ.” Từ Ngũ Tưởng cùng đám học tử thư viện từng thử rồi, rốt cuộc tính không ra, nhiều năm qua huyện Lam Điền cứ mở rộng tới đâu là đạo phỉ năm mươi dặm quanh đó bị quét sạch, truy nã vô số loại sâu mọt hại dân, chặn đường phát tài bất chính của vô số kẻ, bởi thế số người muốn Vân Chiêu phải chết cũng vô số, chúng sẵn sàng trả cái giá lớn thế nào để lấy mạng Vân Chiêu cũng khó mà biết:
Sau này huyện Lam Điền vẫn làm thế, bọn họ vẫn sẽ giúp nhiều người có cuộc sống tốt hơn, tương ứng là tổn thất lợi ích của những kẻ chỉ muốn giữ nguyên hiện trạng.
“ Đám khốn kiếp đó căn bản không biết chúng đang làm gì, người như huyện tôn mà không còn sẽ là tổn thất cực lớn của Đại Minh.”
“ Ngươi cũng phải cẩn thận đấy, trong mắt nhiều người, ngươi là quân sư đầu chó của ta, ta ra chợ mua đồ, cả tiểu thương cũng chửi mấy người các ngươi.” Vân Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở:
“ Ti chức không sợ, ti chức tự biết mình đang làm gì, nên cũng chẳng cần ai cảm kích hay nhớ ơn, bọn ti chức làm vì lý tưởng, vì thỏa mãn ý chí cứu quốc cứu dân, sẽ không vì ý niệm của họ mà thay đổi, họ có muốn cái hạnh phúc đó không, bọn ti chức vẫn giúp huyện tôn đặt hạnh phúc lên đầu họ.”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng động rầm rầm ở ngọn núi đối diện truyền tới, nương theo ánh lửa từ đống lửa lớn trước trại thấy được bóng dáng tảng đá đen xì xì khổng lồ, mang theo vô số đá nhỏ và bụi đất, cùng với khí thế sấm sét lăn xuống.
Trong doanh trại vẫn yên tĩnh, vụ tập kích bất ngờ này hoàn toàn chẳng khiến ai bất ngờ, mọi người nhanh chóng rời lều, chỉnh quân, cung thủ đã đốt hỏa tiễn, bắn ra xung quanh.
Tảng đá khổng lồ nghiến trên mặt đất, mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất vao vào thuẫn trận dựng trước trại thay tường, sau đó lại đập nát chông chống ngựa, tiếp tục ầm ầm lăn vào chính giữa trại, đè bẹp một số lều, uy lực vẫn không may mảy giảm sút.
Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi, binh sĩ Vân thị khách khí nhường đường cho nó lăn qua, một số theo phân công ban sáng như khỉ thoăn thoắt leo lên vách núi.
Chẳng có tiếng la hét, chẳng hề xuất hiện sự hỗn loạn, đối phương chắc chắn đang hết sức thất vọng nhìn binh sĩ Vân thị thong thả ứng phó.
Quân đội tập trung trong doanh nhanh chóng tản ra khắp nơi, nhưng không có hành đồng cụ thể nào, vẻn vẹn rút đao, giương cung, sẵn sàng chi viện cho chiến hữu đang leo lên vách núi.
Chuyện bị người ta ám sát không làm Vân Chiêu quá để ý nữa, hoặc giả nói cách khác, nếu là vụ ám sát nhắm vào y sẽ không thể khiến y phẫn nộ.
Người mở đầu chính là y, hơn nữa hành vi còn vô cùng ác liệt, nên bị người ta ám sát cũng là đương nhiên.
Chỉ cần có kẻ dám ám sát y!
Vì kẻ đó sẽ phải đón nhận báo thủ tàn nhẫn hơn bội phần của Lam Điền, đó là sách lược Vân Chiêu đã định ra trước khi y phá hỏng quy củ.
Lấy giết chóc ngăn cản giết chóc không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng rất hữu hiệu.
Trên mặt đất không có động tĩnh nào khác, nếu vẻn vẹn lăn đá thì phương thức ám sát này chẳng đem lại hiệu quả gì, còn ngu xuẩn.
Binh tốt leo lên núi thì nơi đó đã không còn ai nữa, muốn truy bắt thì bốn phía tối đen như mực, không thấy tung tích địch đâu, đành đợi tới khi trời sáng tính toán sau.
Viu!
Một mũi tên lệnh từ trong rừng bay ra, mang theo tiếng rít lớn, sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, rừng núi quay lại yên tĩnh.
“ Bọn chúng muốn làm cái gì vậy, kế mệt mỏi à?” Vân Chiêu ngồi trên tảng đá lớn hỏi Vân Dương lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bảo vệ y:
Vân Dương cười nhạt:” Hai ngày nữa thôi là chúng ta có thể rời khỏi Tần Lĩnh, cho dù không nghỉ không ngủ cũng chẳng sao, những người được chọn ở đây có ai không vượt qua ba ngày như thế vẫn tỉnh táo khỏe mạnh.”
“ Đó là các ngươi, ta không chịu nổi đâu. “ Vân Chiêu nói xong kéo túi ngủ ra chui vào, chẳng bao lâu nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của y, đã ngủ say rồi.
Suốt cả đêm tiếng tên lệnh vang lên không dứt, nhưng Vân Chiêu vẫn ngủ ngon, nói ra đây cũng là bản lĩnh y học đường ở thảo nguyên, đó là tranh thủ nghỉ ngơi mọi lúc, còn ngủ được luôn trên lưng ngựa như người Mông Cổ thì y chịu thua.
Trời khi trời sáng không có tin tức mới truyền về, đại đội nhân mã không tùy tiện truy tìm kẻ địch mà tiếp tục lên đường như bình thường.
Hôm nay đi đường rất khó khăn vì thi thoảng lại có đá ở trên vách núi ném xuống, nhưng vì đều là nhóm địch nhỏ, nên đá không lớn, ngoại trừ khiến chiến mã hoảng sợ thì không gây hậu quả gì lớn, đối phương cũng không trực tiếp tấn công.
“ Rốt cuộc bọn chúng đang chơi cái trò gì đây?”Đường đi lại lần nữa bị cản trở, Vân Chiêu dừng chiến mã nhìn quân tốt di chuyển cây lớn chắn đường, đánh thì hiển nhiên là không thể, với nhúm nhỏ của địch không đấu nổi lực lượng lớn của Lam Điền, mà phá phách thế này cũng chẳng ý nghĩa gì? Cầm chân y thêm một vài ngày đâu có ý nghĩa?
“ Với cục diện chúng ta đã đề phòng như bây giờ, nếu ta là thủ lĩnh thích khách sẽ cố gắng trì hoãn đại quân của ngươi, bản thân nhanh chóng báo lên quan trên, xem xem nên làm sao, ngươi phải cho người ta đủ thời gian chứ. “ Vân Dương cả đêm không ngủ rồi, nhưng mà chưa thấy có chút ảnh hưởng nào:Đại thụ đã bị kéo đi, đội ngũ tiếp tục lên đường.
“ Ta thực sự là rất tò mò kẻ nào muốn giết ta đấy, theo Tiêu thúc nói thì chúng đã bám theo ta trong suốt hành trình này, vậy thì không lạ gì bên cạnh ta có 500 quân tốt tinh nhuệ nhất, phái nhúm nhỏ đi là sai lầm lớn. Ngươi nói xem kẻ này có thể là ai được? Có gan, có thực lực nhất định, nhưng ngu xuẩn sao? Hay vì thù hận quá lớn đây?” Vân Chiêu nghĩ mãi không ra:
“ Cái này ta chịu. “ Vân Dương nhún vai, đầu óc hắn rất đơn giản trực tiếp: “ Thấy chiêu phá chiêu là được rồi.”
“ Nếu tướng quân Vân Dương nói đúng, thích khách làm mấy chuyện này để trì hoãn chúng ta, vậy thì thời gian chúng báo lên trưởng quan là trong vòng lộ trình một ngày đường, trước khi chúng ta rời rặng Tần Lĩnh. “ Từ Ngũ Tưởng ở bên nói xen vào, đồng thời lấy trong lòng ra một tấm bản đổ, nhanh chóng tính toán rồi khoanh tròn đánh dấu: “ Ti chức thấy có thể đây là điểm khả nghi.”
Vân Chiêu xem bản đồ rồi nhíu mày:” Thượng Khê Thanh Thủy Thành sao?”
“ Vâng, nói ra thật buồn cười, Đại Minh đuổi người Mông Cổ đi đã hơn 200 năm rồi, hào môn lớn nhất huyện Thanh Thủy không ngờ vẫn là người Mông Cổ.”
“ Tên gì thế?”
“ Thiết Mộc Hãn Ba ạ, năm xưa khi quân Minh công phá huyện Thanh Thủy thì huyện lệnh cuối cùng của nơi này là tổ tiên của hắn ta bị quân Minh giết chết, tộc nhân liền trốn lên núi, mấy trăm năm qua quân Minh truy quét vô số lần, người ta vẫn kiên cường duy trì tới được, bây giờ, huyện tôn nghe chuyện này có thấy quen không?” Từ Ngũ Tưởng nén cười hỏi:
Vân Dương trừng mắt với hắn: “ Vân thị ta thế thiên hành đạo.”
Từ Ngũ Tường bĩu môi: “ Người ta cũng thế thiên hành đạo, bao năm qua người ta luôn cướp của nhà giàu cho người nghèo, cực kỳ được lòng bách tính đương địa, Thiết Mộc Hãn Ba còn được người dân nơi đó gọi là Ba gia. Trên núi có hai ngôi chùa Ba gia, một cầu mưa thuận gió hòa, một dùng cầu con cháu phúc đức.”
Danh Sách Chương: