Trên Ngọc Sơn tuyết trắng phiêu linh, dưới Ngọc Sơn mưa phùn rả rích, trong loại thời tiết kỳ quái ấy, năm Sùng Trinh thứ 17 với nhiều sự kiện chấn động cũng qua đi.
Vân Chiêu khoác áo lông điêu màu đen đi trong mưa, nước mưa rơi ti rơi trên áo nhanh chóng trôi đi không để lại giọt nào, Vân Chiêu giơ tay hứng nước mưa không được, chỉ có lớp hơi nước, nhìn không thấy nước, nhưng tay lại ướt.
Thời tiết lạnh ẩm, cho nên người ra đường không nhiều, người khác thấy hoàng đế toàn bộ thì nhanh chóng tránh đi, nhường lại cả con đường lát đá được nước mưa thấm đen bóng cho hoàng đế đi dạo.
Hàn Lăng Sơn hình như chẳng sợ lạnh, vẫn mặc trường sam màu xanh, khẩn thiết bám theo Vân Chiêu nói: “ Bệ hạ, nên cử hành đại lễ đăng cơ rồi.”
“ Không vội.”
“ Thiên hạ đã định, rắn không thể không đầu, danh bất chính thì ngôn bất thuận.”
“ Chiêu cáo thiên hạ xong liền thành hoàng đế? Nếu các ngươi không vội cứ đợi đã.”
“ Bệ hạ thiên thu đại nghiệp, bách chiến công thành, không thể không coi trọng.”
Vân Chiêu thở dài: “ Trẫm chỉ không muốn đăng cơ rồi các ngươi bỏ tinh thần đánh thiên hạ xuống, thiên thu đại nghiệp, ý ở thiên thu, chúng ta mới bắt đầu mà thôi, trẫm rất lo các ngươi coi trẫm đăng cơ là tìn hiệu thái bình hưởng lạc.”
Hàn Lăng Sơn nghe câu này nhiều tới phát phiền rồi, dứt tóc nói một tràng như súng bắn:” Bệ hạ không thèm đại lễ đăng cơ, nhưng bọn thần thích nhìn bệ hạ chính thức đăng cơ xưng đế, bệ hạ không đăng cơ, đám người muốn quang diệu tổ tông như bọn thần phải làm sao?”
“ Mọi người là cô nhi, giờ ai nấy thành gia chủ, có người thậm chí bắt đầu biên soạn tộc phổ, bệ hạ phải cho mọi người cơ hội chứ, không được, bọn thần nhịn lâu lắm rồi.”
“ Đợi mọi thứ đã yên định, bệ hạ lại ra lệnh mọi người còn có tâm tình tốt mà chấp hành, không thì phải có niên hiệu chứ, sử quan đang đợi niên hiệu để còn biên soạn sử sách, văn thư hoàng triều cần có dòng ngày tháng năm, không thể qua loa hỗn loạn thế này ...”
“ Được, được ...” Vân Chiêu nghe hắn lải nhải mà nhức đầu, thở dài chịu thua: “ Lấy niên hiệu là Tân Hoa đi.”
Hàn Lăng Sơn mừng rỡ: “ Không tệ, không tệ, Tân Hoa tức là tân Hoa Hạ, bệ hạ suy nghĩ đúng là chu toàn, vậy long kỳ của chúng ta chọn cái nào đây ạ? Hắc long trục nhật hay hoàng long phùng nhật ạ.”
“ Cờ đỏ.” Vân Chiêu lần này đáp nhanh gọn rõ ràng đã có quyết định trừ trước:
“ Đỏ? Vậy hình gì ạ?”
“ Lưỡi liềm, búa và kiếm.”
“ Tức là công nông và cường đạo?” Hàn Lăng Sơn vừa lẩm bẩm xong tự tát mình, đương nhiên không thể là cường đạo:” À không phải cường đạo, là quân đội chứ … Nhưng mà màu vàng đẹp hơn ạ, lại còn cao quý, sao bệ hạ chọn màu đỏ?”
“ Màu gì nhuộm máu liệt sĩ cũng thành màu đỏ?”
“ Cũng phải, một tấc sơn hà một tấc máu, màu đỏ mang hàm ý rất hay, nhưng sao không lấy hình rồng làm chủ? Bệ hạ phải mặc long bào cho uy phong nữa chứ, không nên quanh năm mặc thanh sam như thế.”
Vân Chiêu đứng lại liếc mắt nhìn hắn:” Ý ngươi là trẫm nên mặc long bào, đội vương miện để thích khách nhìn một cái biết ngay trẫm là ai, sau đó từ xa bóp cò đoàng một phát ...”
Hàn Lăng Sơn đổ mồ hôi, sao tất cả những chuyện vốn rất hiển nhiên tới chỗ bệ hạ nhà mình nó lại biến vị như thế chứ:” Vâng vâng, mặc thanh sam là tốt rồi ạ, niên hiệu Tân Hoa, vậy thì ngày đầu tiên năm mới sẽ là ngày đăng cơ ạ.”
“ Đừng làm bừa, không thể lấy thời gian trẫm đăng cơ xác định lịch, lịch phải có tính độc lập.”
“ Vâng vâng, ngày 16 tháng 1 năm Tân Hoa thứ nhất đăng cơ được không ạ? Các huynh đệ vào thời điểm này đều chạy về.”
“ Không cần, bọn họ cần ổn định địa phương, không cần về.”
“ Được được ạ, dâng tấu lên là được.”
Hàn Lăng Sơn hoàn thành nhiệm vụ của mình, hớn hở chạy vội đi.
Hắn đi không lâu thì mưa phùn li ti biến thành tuyết lớn, giống như tâm tình của Vân Chiêu lúc này.
Sở dĩ y rời nhà là vì không chịu nổi Tiền Đa Đa và Phùng Anh hỏi hết cái này tới cái khác, vừa rời nhà bị Chu Tồn Cực, Trương Quốc Trụ quấy nhiễu, nổi điên dùng uy đế vương đuổi đi thì Hàn Lăng Sơn chạy tới, xem ra lễ đăng cơ không cử hành là không được rồi.
Bọn họ đã chuẩn bị đại lễ phục hoàng đế, Vân Chiêu mặc vào trông như thằng đần, y thấy một khi mình mặc bộ đồ này mà cùng người ta bàn quốc sự, giống hai hoặc một đám ngốc đang diễn trò.
Cho nên đánh chết y không mặc.
Nửa canh giờ sau, chẳng cần ai đánh chết, Vân Chiêu vẫn mặc đại lễ phục hoàng đế vàng viền đen vào, cả bộ bao gồm hơn mười món, y chẳng gọi được tên, đứng đó như xác chết mặc người ta mặc áo tang lên ...
“ Đứng thẳng lên, bộ y phục này một năm con chỉ mặc hai lần thôi, một lần tế thiên, một lần tế tổ, còn lúc khác còn muốn mặc gì thì mặc.” Vân Nương chỉ huy hai nhi tức mặc y phục cho nhi tử, giọng cố làm ra vẻ nghiêm khắc, nhưng mà cười tới mắt cũng cong vút rồi:
Không chỉ bà cười, đám Vân Phúc, Vân Báo, Vân Hổ, Vân Giao, Vân Tiêu vừa về Ngọc Sơn cũng cười rách miệng.
Vân Chiêu không thích, nhưng bộ y phục này là tâm nguyện của họ từ rất lâu rồi, giờ mới được toại nguyện.
“ Bộ y phục này bệ hạ không mặc vì bản thân, mà là vì những liệt sĩ đã mất của Tân Hoa triều chúng ta, cũng là vì ngàn vạn bách tính Quan Trung một lòng trung thành với bệ hạ, cùng với tướng sĩ đang ngóng trông ở trời nam biển bắc.”
“ Chỉ khi nào bệ hạ mặc bộ y phục này lên, toàn thiên hạ mới thực sự hiểu họ thực sự thuộc về nơi nào.”
“ Xin bệ hạ thận trọng cân nhắc.” Không ngờ Từ Nguyên Thọ cũng tới, ông ta chắc chắn kiên định đứng về phía Vân Nương:- Lễ, phải chú ý, nhất là tế thiên, thân là thiên tử, bệ hạ phải phù hợp với suy nghĩ của muôn dân, không tế thiên, không tế tố, tức bệ hạ là thiên hạ chí tôn, có thể làm gì tùy ý sao?” Trương Hiền Lượng tiên sinh tóc lưa thưa vài sợi cực kỳ nghiêm khắc:
Vân Chiêu hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn xuống giường, không phản bác nữa.
Tiền Đa Đa rất biết tận dụng thời cơ, hí hửng chạy tới khấu bái:” Thần thiếp xin chúc mừng bệ hạ.”
Phùng Anh cũng khấu bái xưng thần thiếp, sau đó hí hửng đứng sang bên. Vân Xuân, Vân Hoa quỳ rạp xuống đất khấu bái, sau đó cũng hí hửng đứng ở bên.
Tóm lại, trừ Vân Chiêu ra thì ai cũng hí hửng.
Vân Nương hô lớn thưởng, phát tiền cho phó dịch trong nhà, Tiền Đa Đa phát thêm một lần, Phùng Anh phát tiếp, Vân Kỳ cũng phát, ngay cả Vân Xuân, Vân Hoa xưa nay luôn keo kiệt cũng phát.
Vân Chiêu lúc này mới có thể cởi đại lễ phục nghỉ ngơi, cảm thấy làm hoàng đế không giống thành công của mình, càng giống thành công của mọi người.
Trở thành hoàng đế thực sự là kỳ vọng của tất cả mọi người.
Không tin à, ngươi cứ nhìn tấu sớ chúc mừng chất cao như núi là hiểu Vân Chiêu được lòng người thế nào.
Trong này có quan viên, có chúc mừng, có hiền nhân thôn dã, có đạo sĩ Long Hổ Sơn, có đại đức các chùa miếu, không thiếu a hoanh Tây Vực, lạt ma đất Tạng và vu sư thảo nguyên.
Thậm chí còn có thổ vương, tù trưởng, khả hãn, quốc vương các nơi.
Tóm lại không thể hiện lòng người hướng về.Đến ngay cả Kiến Châu nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung cũng chúc mừng.
Vừa mới buổi sáng thôi, khoái thuyền của Hàn Tú Phân mang cả chúc mừng của tổng đốc nước Pháp, Anh, Bồ Đào Nha tới.
Chỉ có Lôi Ân của Cty Đông Ấn Hà Lan không chúc mừng, thực ra ông ta cũng chẳng cách nào chúc mừng được nữa, hải quân Lam Điền đã đổ bộ lên đảo Trảo Oa rồi, đồng thời chiếm được vùng phía đông.
Trong những tấu chúc mừng này có Triều Tiên quốc vương Lý Tông là khẩn thiết nhất, nói thật, Vân Chiêu nhìn bức thư viết bằng máu đó không đành lòng.
Danh Sách Chương: