Biết được tầm quan trọng của bốn chữ đó, Vân Chiêu há có thể vì chút khó chịu trong lòng mà bỏ đi lợi ích to lớn như thế.
Cho nên trong nội dung học tập của thư viện Ngọc Sơn không thiếu lịch sử Nguyên Mông, thậm chí đưa tới tầm cao mới, để toàn bộ học tử phải hiểu, Đại Minh rộng lớn không chỉ vẻn vẹn là mảnh đất Trung Nguyên nho nhỏ.
Chuyện Đoàn Quốc Nhân muốn làm là nối tiếp tư tưởng.
Có điều hắn sắp phải từ Gia Dục Quan về tham dự đại hội đại biểu Lam Điền lần thứ nhất rồi, chỉ có sau khi Vân Chiêu chính thức xác lập tuyến đường, phương châm của Lam Điền, bọn họ mới có thể theo đó kiên quyết thực hiện kế hoạch năm năm lần thứ nhất.
Lần này toàn bộ trọng thần Lam Điền ở ngoài phải quay về, cho dù có là Hàn Tú Phân ở Nam Dương xa xôi đi chăng nữa cũng không phải là ngoại lệ.Đây sẽ lần tụ hội lớn chưa từng có của huyện Lam Điền.Đúng lúc đó Hàn Tú Phân cũng vừa mới tiếp nhận thông báo tham dự hội nghị.
“ Tốt lắm, Lam Điền ta lập quốc ngay trước mắt rồi. “ Hàn Tú Phân ném cái roi ra dính máu đi, nắm chặt lấy tấm thiếp mời, lòng tràn ngập kích động, thậm chí khóe mắt còn hơi cay cay:
Trương Truyền Lễ đem văn thư chính thức giao cho Hàn Tú Phân, tự mình cầm roi quất lên người nam tước Khắc Lý Tư Đế Á Nặc, nhát roi này đem đi ít da thịt của hắn.
Thế nhưng vị nam tước Bồ Đào Nha này rất có phong cốt, dù bị đánh toàn thân máu me cũng quật cường không nói dù chỉ một chữ.
Lôi Áo Ni phong tình vạn chủng đi qua bên cạnh Trương Truyền Lễ nhìn vị nam tước sắp hôn mê, tặc lưỡi: “ Khắc Lý Tư Đế Á Nặc đáng thương, ngươi không nói ra chỗ chôn kho báu là không được đâu.”
Trương Truyền Lễ dừng tay nói: “ Cô may mắn lắm đấy, huyện tôn nhà ta lệnh cô tới Lam Điền.”
Lôi Áo Ny há to miệng mừng rỡ, nàng lý giải điều này theo cách riêng mình: “ Oa, ông trời ơi, ta sắp được sắc phong rồi à?”
“ Chắc là thế đấy.” Trương Truyền Lễ không đính chính:
“ Ta yêu ngươi, Nhị đương gia thân ái. “ Lôi Áo Ny ôm chầm lấy Trương Truyền Lễ:
Trương Truyền Lễ thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại kinh người của Lôi Áo Ny, đang định tranh thủ rờ rẫm tí chút, Lôi Áo Ny đã xoay người tránh đi chỉ nữ phó Tắc Duy Nghĩ: “ Ngươi đi tìm nó ấy, nó đợi ngươi lâu rồi.”
Lôi Áo Ny vội vàng chạy vào phòng Hàn Tú Phân, nữ cường đạo hung hãn đeo kính lên biến thành nữ tử trí tuệ, thả lỏng vai để khiến mình trông có vẻ yếu đuối một chút, tới gần Hàn Tú Phân: “ Nghe nói ta có thể tới Lam Điền để nhận sắc phong phải không?”
Hàn Tú Phân dừng bút, mắt nhìn khắp người Lôi Áo Ny, nữ nhân này mặc bộ đồ bó sát người tiện vận động, vô cùng nóng bỏng, cảnh cáo:” Cô tốt nhất phải biến thành sĩ nữ, nếu không ở Lam Điền, cô sẽ chịu vô số đau khổ.”
“ Ta biết, cô gái ngoan đi đâu cũng được người ta thích, nhất là ở trong cung đình, Đại đương gia cũng phải làm thế sao?”
“ Không cần, nơi đó là nhà ta.”
Lôi Áo Ny trước tiên tưởng tượng cảnh sắc phong của mình ở Lam Điền, sau đó nói với Hàn Tú Phân: “ Nam tước Ba Mông Tư nước Anh, nam tước An Đông Ni Áo của Tây Ban Nha phái người liên hệ, hi vọng chúng ta có thể cùng ra biển tìm kiếm nam tước Khắc Lý Đế Tư Á Nặc đáng thương.”
“ Nói với họ tìm kiếm tung tích minh hữu là nghĩa vụ không thể chối từ, mời họ phân chia hải vực, chúng ta sẽ tham dự. “ Hàn Tú Phân gật đầu: “ Các ngươi nghĩ cách khiến Khắc Lý Đế Tư Á Nặc mở miệng đi, mấy năm qua ta đã phải nhường ra không ít lợi ích cho hắn rồi, nếu không tìm ra chỗ hắn chôn giấu kho báu thì chúng ta lỗ vốn. Lôi Áo Ny, ngươi cũng biết là ta ghét nhất làm ăn lỗ vốn mà.”
“ Bây giờ người Anh, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha đang tích cực tìm hắn, để lộ ra thì chúng ta nguy mất.”
“ Thế nên mới bảo các ngươi mau mau thẩm vấn, một nam tước mà lại vì cái kho tàng mà vứt bỏ địa vị và vinh diệu của mình để bỏ trốn, thật là khó hiểu.”
Lôi Áo Ny mở to mắt: “ Điều này chứng to kho báu đó phải rất lớn, ta đi giúp Trương Truyền Lễ thẩm vấn, không cho hắn chìm đắm trong thân thể đầy đặn của Tắc Duy Nhĩ.”
Dứt lời là nàng chạy đi như cơn gió.
Hàn Tú Phân bỏ kính xuống, nhìn cây cọ ngoài cửa sổ trầm ngâm hồi lâu cho gọi Bùi Lâm tới.
“ Người Anh và người Tây Ban Nha chuẩn bị thôn tính đội thuyền của người Bồ Đào Nha, ngươi đem tin tức này nói với phó quan của Khắc Lý Tư Đế Á Nặc, đồng thời bảo hắn, hải quân Lam Điền mãi mãi là bằng hữu của người Bồ Đào Nha.”
“ Nếu bọn họ không có nơi nào để đi có thể tới hải vực Mã Lục Giáp, hải cảng ở đó luôn mở rộng cửa với họ.”
Bùi Lâm gật đầu: “ Vâng, thuộc hạ đi ngay, Hàn lão đại, tới lúc đó chúng ta lấy thuyền hay lấy người?”
“ Hạm đội Thi Lang cần lượng lớn thủy thủ để ra khơi xa, những người Bồ Đào Nha này rất ưu tú, toàn bộ tặng cho Thi Lang. Còn về phần chiến hạm và vũ khí của họ, chúng ta giữ lại bổ sung cho tổn thất.”
“ Nếu người Anh và người Tây Ban Nha hỏi tới thì phải trả lời ra sao?”
Hàn Tú Phân lạnh nhạt nói: “ Nói với họ, hải quân Lam Điền không bao giờ phản bội bằng hữu, vì bằng hữu chúng ta không ngại chiến đấu.”
Bùi Lâm vâng một tiếng rồi vội vã chạy đi.Đến chập tối Lôi Áo Ny cầm tấm da người được rửa sạch sẽ đi vào, trải lên bàn của Hàn Tú Phân, giọng điệu đầy hưng phấn khoe: “ Chắc Đại đương gia không ngờ được đâu, Khắc Lý Đế Tư Á Nặc đem bản đồ kho báu săm lên mép trong đùi của hắn, khi ta chuẩn bị thiến hắn liền vô tình phát hiện ra. Kho báu cách chúng ta không xa, chỉ cần sáu ngày là tới được, ngay Hỏa Địa đảo.”
Hàn Tú Phân nhìn tấm da người: “ Chắc chứ?”
“ Chính miệng Khắc Lý Đế Tư Á Nặc thừa nhận rồi.”
Hàn Tú Phân đi tới bên tấm hải đồ cực lớn treo trong phòng, nghiên cứu vị trí hòn đảo: “ Mai chúng ta mang theo hai chiến hạm rời đảo Thiên Đường, thuận tiện mang theo tích góp của vị nam tước này.”
Lôi Áo Ny nhảy cẫng lên: “ Bạc, nhất định là rất nhiều bạc, người Bồ Đào Nha thích bạc nhất, đương nhiên vàng cũng không ít.”
Hàn Tú Phân không hỏi kết cục của vị nam tước đáng thương kia, vì chuyện này dù là Lôi Áo Ny hay Trương Truyền Lễ thì cũng sẽ xử lý thỏa đáng thôi, không cần nàng lo.
Nghĩ tới sắp về nhà rồi, tâm tình Hàn Tú Phân trở nên vô cùng tốt.
Lần này nàng sẽ mang về thật nhiều tái phú, hóa giải tình trạng thiếu hụt tài chính của Lam Điền, theo như Hàn Tú Phân nhớ, từ lúc nàng biết Vân Chiêu tới giờ huyện tôn nhà mình luôn ở trong trạng thái thiếu tiền.
Không cần biết là Lam Điền giàu có ra sao, tiền cứ mang về là xoay người một cái, sắc mặt các tỷ muội khố tàng ti sẽ vô cùng khó coi.
Các nàng không sao hiểu nổi, vì sao huyện tôn chẳng bao giờ giữ được tiền.
Trong tay Tiền Đa Đa có rất nhiều tiền, nhưng số tiền đó đem so với kiểu chi tiêu khủng khiếp của huyện tôn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Có điều Hàn Tú Phân không quan tâm chuyện này, nàng càng coi trọng số tiền đó tiêu đi thế nào.
So với đại nghiệp của Lam Điền thì chút tiền tài có đáng gì đâu.Đem so với người thích đem vàng bạc chất thành đống trong kho, nàng càng thích nhìn cảnh thành thị phồn vinh, nông thôn giàu có.
Còn về phần tiền ấy à? Hết thì lại đi kiếm thôi.
Nam tước Khắc Lý Tư Đế Á Nặc không chết, chỉ là sống không được to lắm.
Cái huân chương lớn mà hắn thích đeo trên cổ vẫn đao trên cổ hắn, đó là vinh diệu của hắn, Hàn Tú Phân không thích tước đoạt vinh diệu của người khác.
Toàn bộ Nam Dương chỉ có một chiếc thiết giáp hạm, nay chính là kỳ hạm Lam Điền của Hàn Tú Phân.
Chính vì có chiếc thuyền này Hàn Tú Phân mới dám tham gia vào hoạt động phân chia hạm đội của Bồ Đào Nha.
Danh Sách Chương: