Hàn Lăng Sơn rất biết làm người, khi cướp bóc thì ai thấy cũng có phần, khi tất cả thương đội Kiến Châu có được lợi ích, cái thương đội của họ hết sức tự nhiên thành thủ lĩnh các thương đội.
Quá trình đơn giản tới rợn người.
Vì thế Tô Hợp Thái của Tương Lam Kỳ liền trở nên nổi tiếng trong các thương đội.Đám A Cổ, Mã Sở Khoa rất hưởng thụ chuyện được người ta nịnh nọt lấy lòng, đã rất lâu rồi không có người Kiến Châu ôm vai họ xưng huynh gọi đệ nữa.
Kỳ chủ của Tương Lam Kỳ vốn là A Mẫn, từ sau khi A Mẫn bị tước đoạt chức kỳ chủ, Tương Lam Kỳ do Tể Nhĩ Cáp Lãng suất lĩnh, tới hai năm trước hắn mới thực sự thành kỳ chủ.
Trong bát kỳ Mãn Thanh thì Tể Nhĩ Cáp Lãng có thể coi là người ôn hòa nhất, bình thường chỉ thích làm việc, rất ít khi tham gia vào đấu tranh quyền thế. Cho nên dù hắn đã nắm quyền ở Tương Lam Kỳ đã sáu năm, trừ dẫn quân tác chiến ra thì chẳng hỏi han gì tới chuyện trong kỳ, toàn bộ giao cho Hoàng Thai Cát xử lý. Cách làm này làm Hoàng Thai Cát vô cùng hài lòng, cho tới hai năm trước vì công vụ bận rộn nên Hoàng Thai Cát mới giao sự vụ ở Tương Lam Kỳ cho Tể Nhĩ Cáp Lãng quản lý, dù là thế cho tới tận giờ nhìn A Mẫn bị tù giam không có hi vọng quay lại, Hoàng Thai Cát cũng thực sự bỏ chuyện của Tương Lam Kỳ, Tể Nhĩ Cáp Lãng mới thực sự tiếp quản Tương Lam Kỳ.
Hàn Lăng Sơn rất hài lòng với sự cẩn thận của Tể Nhĩ Cáp Lãng, dù sao nhờ thế hắn mới có cơ hội giả mạo quân Tương Lam Kỳ.
A Cổ nhiều lần khẩn cầu Tô Hợp Thái, hi vọng hắn có thể xác lập thân phận kỳ đinh của Tương Lam Kỳ cho người bọn họ, Tô Hợp Thái đồng ý thỉnh cầu này, nếu chính vụ của Tương Lam Kỳ hỗn loạn, hắn chuẩn bị mạo hiểm ở Thịnh Kinh môn phen, chỉ là như thế phải tiêu rất nhiều tiền.
Khi Thịnh Kinh xuất hiện trước mắt Hàn Lăng Sơn, hắn rất đau lòng vì điều này đồng nghĩa với việc tiền của hắn sẽ trôi đi vèo vèo.Để cho đảm bảo, hắn ở ngoài thành Thịnh Kinh hai ngày, chỉ phái đám đám A Cổ vào thành trước thăm dò một phen.
Ngày thứ ba vừa vặn là mùng 1, Hàn Lăng Sơn xác nhận trong thành không ai biết chuyện ác mà đám người bọn họ làm mới mệnh lệnh thương đội lên đường.
Còn chưa vào Thịnh Kinh, hắn đá thấy một hồng y lạt mã trẻ đội mũ mào gà, mỉm cười hiền hòa, từ một cái chùa đi ra, theo sau là một đám hồng y lạt ma.
Bọn họ xếp thành đội ngũ dài, tay cầm bát ăn xin, đi vào Thịnh Kinh, áo đỏ, tuyết trắng, hùng thành, nắng sớm, tất cả tạo thành bức tranh trang nghiêm.
Người Kiến Châu trong thương đội gặp phải đội ngũ lạt ma vội vàng xuống ngựa, cung kính tiễn những vị Phật gia tôn quý vào thành.
Tôn Quốc Tín nhìn thấy Hàn Lăng Sơn râu ria xồm xoàm, tay cầm bát hơi run lên, nếu không phải tên đó mặt thộn ra nhìn mình đầy kinh hãi thì hắn gần như không nhận ra tên người Kiến Châu đó là huynh đệ của mình, sau đó rời đội tới trước mặt Hàn Lăng Sơn, chắp tay nói nhỏ:” Thứ khốn kiếp, sao giờ mới tới?”
“ Gặp ngươi khó thật đấy, Văn Ngọc Sơn tìm ngươi lâu rồi mà không thấy, mà này, đại lạt ma như ngươi lại tới tìm ta nói chuyện, có phải bất cẩn quá không? “ Hàn Lăng Sơn mừng lắm đồng thời cũng thở phào, gặp được tên này thì mọi chuyện thuận lợi hơn rồi, cẩn thận hết mức nói thật nhỏ: “ Trông có vẻ ngươi đứng đầu đám đạt ma này hả?”
Tôn Quốc Tín đặt tay lên đầu Hàn Lăng Sơn, quát khẽ: “ Quỳ xuống.”
“ Cái gì? “ Hàn Lăng Sơn máu nóng bốc lên đầu, suýt nữa cho Tôn Quốc Tín một đấm:
“ Thượng sư xoa đầu chúc phúc cho ngươi, ngươi phải quỳ rạp xuống đất khấu bái. “ Tôn Quốc Tín đắc ý nói, tên này chọn đóng giả gì không đóng lại đóng giả người Kiến Châu, không lợi dụng một phen sao được, cơ hội này không có nhiều:
Hàn Lăng Sơn tức lắm, không dám không quỳ rạp xuống đất tuyết hành đại lễ, nếu không sẽ bị lộ tẩy, chân quỳ, đầu cúi thấp hết sức thành kính, trong lòng chửi bới tổ tiên Tôn Quốc Tín mười tám lượt.
“ Chập tối tới hoàng tự tìm ta, thân phận bây giờ của ngươi là gì?”
“ Tô Hợp Phái, kỳ đinh của Tương Lam Kỳ.”
“ Hiểu rồi.” Tôn Quốc Tin lẩm bẩm mấy câu Phật hiệu rồi tiếp tục cầm bát dẫn đám lạt ma vào thành:
Hàn Lăng Sơn phủi tuyết dính trên người, tức thì tức, nhưng không khỏi thán phục nhìn theo Tôn Quốc Tín, không hổ là tên thần côn trứ danh của thư viện Ngọc Sơn, hồi còn ở thư viện tên đó đã thích tìm hiểu tôn giáo, thích mấy thứ bói toàn, chỉ ba năm đã thành hồng y lạt ma rồi.
A Cổ sợ sệt đi tới bên Hàn Lăng Sơn hỏi:” Thượng sư nói gì với thủ lĩnh thế?”
Hàn Lăng Sơn đáp bừa:” Thượng sư nói ta có tướng đại phu quý.”
“ Ta biết mà. “ A Cổ hoan hỉ nắm chặt tay đấm vào lòng bàn tay còn lại, rống lên với đám Kiến Châu còn lại:” Thượng sư nói Tô Hợp Thái tương lai sẽ là quý nhân.”
Những người còn lại kích động hú hét đánh xe theo Tô Hợp Thái vào thành Thịnh Kinh.
Người khác đều kiểm tra yêu bài, Hàn Lăng Sơn nhét cho quan trông thành đĩnh vàng, quan trông thành hết sức khách khí, vừa rồi hắn nhìn thấy người này được thượng sư ban phúc rồi, vỗ vai chúc mừng Hàn Lăng Sơn, chuyển kiểm tra yêu bài cứ thế quên đi.
Sau khi vào thành Hàn Lăng Sơn nhìn thấy Tôn Quốc Tín được một đám trẻ con quần áo lam lũ vây quanh đi dọc phố hóa duyên, mỗi khi tới một cửa hiệu hoặc một ngôi nhà thì có người bê đồ ăn dâng lên đợi bố thí cho thượng sư.
Tôn Quốc Tín mỗi lần đều vô cùng chân thành cám ơn người ta, đồng thời đưa một tay ra xoa đầu.
Không phải là nhà nào hắn cũng lấy, đám ăn mày nhỏ thấy nhà nào có cơm nước ngon sẽ kéo hắn tới nhà đó, nhà nào có cơ hội bố thí cho Tôn Quốc Tín đều dương dương đắc ý, nhà không bố thí được thì cúi đầu ủ rũ.
Chắc mấy chốc bát của Tôn Quốc Tín chứa đầy thức ăn, hắn đổ thức ăn lên tảng đá sạch sẽ được đám ăn mày nhỏ dùng tuyết rửa sạch, mặc cho đám trẻ con lấy ăn, hôm nay ăn mày tương đối nhiều, hắn mỉm cười nhìn, người qua đường thậm chí còn nghe thấy bụng hắn réo ùng ục.
Có người lấy cơm canh nóng hổi ra mời, Tôn Quốc Tín chỉ cười cảm tạ, uyển chuyển từ chối, không ăn miếng nào, nắm ít tuyết cho vào bát, vo thành nắm sau đó thong thả ăn.
Hắn chẳng nói mấy câu như "đức phật từ bi", nhưng khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười ấm áp và đôi mắt tinh khiết thâm thúy như chứa đựng cả vạn vật, không gì không toát ra vẻ từ bi.
Nuốt hết nắm tuyết trắng, hắn lại tới bên tảng đá khác được đám trẻ con quét dọn rất sạch sẽ, khoanh chân ngồi xuống, đối diện với nắm sớm vừa vượt qua tường thành, khẽ đọc kinh văn.
Thi thoảng có lạt ma tới bên tảng đá đó, cứ ai tới là ngồi xuống tuyết vây quanh hắn, không lâu sau tiếng tụng kinh trở nên hùng hồn, bọn họ tựa hồ rất có kỹ xảo, đồng thanh tụng kinh, vậy mà làm nổi lên âm thanh không mấy vang vọng của Tôn Quốc Tín, tiếp đó khiến người ta cảm thấy thiên địa biến sắc, gió mưa rầm rầm cũng không thể át được giọng của hắn.
Khi Phật gia tụng kinh, người đi đường tựa hồ trúng thuật địch thân, ai nấy chắp tay trước ngực, thánh kính như đại thiện nhân mười đời.
Tới ngay cả đám giết người vô số như đám A Cổ cũng như thế."
Tên khốn kiếp này không ngờ làm được rồi." Hàn Lăng Sơn điên cuồng gào thét trong lòng, lòng không khỏi ghen tỵ.
Trước kia đám học sinh thư viện bọn họ bàn bạc với nhau có nói, nếu muốn khiến tuyết sơn, thảo nguyên thần phục thì phải có người phát ngôn tôn giáo của mình, mà đó phải là người do họ trồng lên, chứ không phải này mầm ở thảo nguyên, tuyết sơn.
Bọn họ đều kết luận, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành, bây giờ xem ra tên này đâm chồi không tệ.(*) Mấy ông sư tụng kinh công nhận có thủ đoạn, một lần mình đi xem buổi tụng kinh ngoài trời của 500 hay 1000 ông sư ở TQ, tiếng tụng kinh làm mình sởn gai ốc từ chân lên đầu luôn, mình không theo đạo Phật mà lúc đó quỳ bái cực kỳ thành kính, nhất là nghe chuông boong cho một phát thì rụng rời chân tay. Chắc phải mất mấy phút mới dần hoàn hồn, nghĩ lúc đó mà bị móc túi thì chúng nó lấy luôn cả quần cũng không biết, sợ thật.
Danh Sách Chương: