Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng tới đón Vân Chiêu còn có Hàn Lăng Sơn, thấy ánh mắt Vân mặt Chiêu đầy hoài nghi với những lời Vân Dương, hắn nghiêm túc nói: “ Lần này, Vân Dương tướng quân thực sự không hề thổi phồng, có điều quần áo là do hắn về Lam Điền quyên góp, còn lương thực chủ yếu là kê, cốc, khoai lang, đặc biệt khoai lang chiếm quá nửa khẩu phần rồi. Coi như miễn cưỡng không nói sai thôi.”

Vân Dương cười ha hả chả biết xấu hổ:” Gạo trắng, lúa mạch đều có, thịt khô cũng có không ít, chỉ có điều ta mang tới thị tập để đối lấy lương thực phụ, như thế mới có thể ăn lâu dài được. Lão Hàn, ngươi phải nói vài câu công tâm chứ.”

Hàn Lăng Sơn ít khi nào nói đỡ Vân Dương như vậy:” Khi Sấm tặc đi đã vơ vét sạch sẽ Lạc Dương rồi, còn cưỡng ép bắt đi không ít người. Có điều dù là thế vẫn có không ít người ở lại, số lượng thậm chí hơn cả chúng ta dự liệu.|

“ Lương thực không đủ ăn, Vân Dương tướng quân làm thế cũng là chuyện chẳng đặng đừng, ít ra thì sau khi chúng ta tiếp nhận Lạc Dương không còn ai chết đói nữa, ngoài chợ cũng bắt đầu có buôn bán trở lại, có đôi phần sinh khí.”

Vân Chiêu vẫn nhìn chằm chằm Vân Dương:” Ngươi thay đổi kế hoạch của chính vụ ti.”

Vân Dương lập tức đấm ngực kêu oan:” Đám quan viên rắm chó của chính vụ ti, ngay cả nhân số ở Lạc Dương cũng không tra rõ, khi ta tới thì không biết bao ngươi đói tới không đi nổi. Nếu chẳng phải ta nhanh trí thì khối người chết đói rồi.”

Vân Chiêu chuyển sang Hàn Lăng Sơn:” Vì sao chính vụ ti lại an bài như thế, ngươi không thể không biết chứ?”

Hàn Lăng Sơn cười khổ:” Biết ạ, chính vụ ti vốn dùng việc giảm thiểu cung ứng lương thực cho Lạc Dương, để người ở lại thành Lạc Dương hồi hương tiếp nhận cứu tế.”

Trước kia nạn đói khắp nơi, người dân tất nhiên là chạy nạn tới thành lớn, mà nơi siêu cấp phồn hoa như Lạc Dương càng vô số lưu dân, chính vụ ti muốn những người đó quay về để phát triển địa phương, giờ Vân Dương phá hỏng hết rồi.

Thấy hắn chẳng biết cái gì vẫn dương dương đắc ý, Vân Chiêu ngửa mặt kêu trời:” Vân thị ta toàn sinh ra bọn ngốc.”

Hàn Lăng Sơn cười hì hì:” Huyện tôn nói nhỏ chút ạ, đây là bí mật của Ngọc Sơn thành chúng ta.”

Vân Chiêu thở hắt ra, hết cách rồi, y còn phải khổ dài dài, chẳng biết hai thằng con có khá hơn không, nếu không đến già vẫn phải vất vả.

Tường thành Lạc Dương trông đã cũ kỹ lắm rồi, song vẫn cao lớn sừng sững như bao đời, mặt tường thành loang lổ bên ngoài vẫn còn từng mảng máu lớn chưa rửa sạch, dù máu đã khô từ lâu, vẫn có đàn ruồi bâu vào đó.

Vân Chiêu đứng ở cổng thành, mũi ngừi thấy mùi thối khắm.

Vân Dương thấy Vân Chiêu lấy khăn tay ra che mũi thì thở dài nói:” Hết cách, đã dùng nước sạch để rửa rồi đấy, nhưng mà vẫn có mùi, nghe nói khi Sấm tặc đánh vào Lạc Dương thì ở đây chết không dưới bảy trăm người. Xác thối chất thành đống tới nửa tháng mới được dọn dẹp, cho nên không sao rửa hết mùi này.”Đúng là chịu rồi, có lẽ chỉ thời gian mới có thể rửa đi từng chút bi thương ở nơi này, mà quãng thời gian ấy hẳn không hề ngắn.

Vừa mới vào thành Lạc Dương, Vân Chiêu liền thấy cả một đám người đông nghìn nghịt quỳ lạy trên đường, y lập tức quay đầu ngựa rời thành Lạc Dương, nhìn chằm chằm Vân Dương.

Vân Dương kêu oan:” Có phải mọi chuyện xấu đều do ta làm đâu.”

“ Tối nay ở trong quân doanh.” Vân Chiêu nói xong thúc ngựa đi đầu tới thẳng đại doanh của quân đoàn Vân Dương:

Lúc này vụ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, đất đai bằng phẳng, rất thích hợp cho việc phóng ngựa, rời Lạc Dương 50 dặm liền tới đại bản doanh của quân đoàn Vân Dương.

Lá cờ cắm trên thành trại bây phất phới trông có sức sống hơn ở trên tường thành Lạc Dương.

Khi Vân Chiêu tiến vào quân tại, quân sĩ đồng loạt hô lớn kính lễ, thấy Vân Chiêu đáp lễ không có an bài gì khác, ai nấy tản đi làm việc của mình, điều này làm Vân Chiêu rất hài lòng.

Trước khi uống chén rượu đầu tiên, Vân Chiêu dùng rượu trong chén tế điện người tử nạn, chén thứ hai vẫn không uống, rưới xuống đất, định đổ chén thứ ba thì Vân Dương ngăn lại.

“ Bọn họ không xứng.”

Vân Chiêu kinh ngạc.

Vân Dương giải thích: “ Người có cốt khí bị giết chết, người có tiết tháo bị đánh chết, người có chút khí tiết thì bỏ chạy, còn người dám tạo phản thì đi theo Sấm tặc, số còn lại chỉ là những người muốn sống thôi. Bọn họ không bận tâm người vào thành là ai, chỉ biết xem người đó có chọc được vào hay không, nếu không bọn họ sẽ quỳ bái, ngoan như con cừu vậy.”

Vân Chiêu càng kinh ngạc hơn:” Nói vậy là ngươi cố ý sửa điều lệ của chính vụ ti à?”

Vân Dương uống hết chén rượu mới nói:” Kỳ thực đem những kẻ đó nhốt trong thành Lạc Dương cũng không tệ, để đất đai màu mỡ ở thôn quê cho những người có cốt khí hơn canh tác. Còn những kẻ kia, cho dù chúng ta phân đất cho chúng, chúng cũng chẳng giữ nổi, nói không chừng là không dám lấy.”

“ Kỳ thực ta để lại ít gạo trắng, lúa mạch, thịt khô đợi người tới nhận, dù sao cáo thị ghi rõ ràng là bọn họ có thể nhận rồi. Nhưng ta đợi ba ngày không ai tới nhận, nếu họ thấy mình không đáng được đối xử tốt hơn, đừng trách ta đem đồ tốt đi đổi khoai lang.”

“ A Trệ, không phải ngươi từng nói quyền lợi thì tự mình phải tranh thủ, không biết tranh thủ thì chẳng ai cho ngươi sao?”

“ Huyện tôn, không phải như thế đâu, bọn họ không phải người hèn nhát.” Một giọng nói rất nhỏ từ mé bên trái truyền tới:

Tuy âm thanh nhỏ, nhưng Vân Chiêu vẫn nghe thấy, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một tiểu lại mặc áo xanh rụt rè đứng lên, bị Vân Dương trừng mắt cho một cái liền hoảng sợ suýt nữa ngồi bệt xuống.

Vân Chiêu cười ôn hòa:” Nói suy nghĩ của ngươi xem.”

Tiểu lại lấy can đảm nói:” Vì bị hiếp đáp đã mấy nghìn năm rồi, xưa nay chưa từng có ai đối xử tốt với họ, bởi thế với bách tính mà nói lấy được ít lương thực thô là họ đã cảm tạ ơn đức rồi, nào dám mong có gạo trắng, nói gì tới thịt khô.”

Vân Chiêu gật gù:” Cũng có lý, nói tiếp đi đừng sợ.”

“ Vâng.” Viên tiểu lại được cổ vũ, hít sâu một hơi nói cả tràng: “ Hạ quan là người Lạc Dương, năm xưa tới Ngọc Sơn cầu học, song vẫn hiểu bách tính nơi này. Bách tính Lạc Dương không hề hèn nhát như lời đại tướng quân nói, hôm nay quỳ bái huyện tôn, đúng là thành tâm thành ý.”

“ Ít nhất khi huyện tôn tới, bách tính dám ra ngoài, không như lúc Lý Hồng Cơ tới, bách tính đều đóng chặt cửa. Người Lạc Dương vẫn biết phân rõ ai là người tốt, ai là kẻ xấu.”

“ Thanh danh huyện tôn lan xa, ở Quan Trung thi hành chính sách lợi dân, được bách tính ủng hộ, tướng sĩ một lòng, vô số danh thần dũng sĩ vì huyện tôn vào sinh ra tử, đó là phúc của bách tính Quan Trung, cũng là phúc của bách tính Lạc Dương.”

“ Hạ quan tuy là một tiểu lại nhỏ bé, nhưng dám lớn gan xin huyện tôn chớ vứt bỏ bách tính Lạc Dương, bọn họ bị loạn thế làm sợ vỡ mật rồi, cho nên không quen với thái bình an lành.”

“ Giả như huyện tôn có thể đích thân nói với bách tính, muốn Lạc Dương phồn thịnh, trước tiên thôn quê phồn thịnh, kéo theo châu huyện phồn thịnh rồi tới Lạc Dương, hạ quan tin bách tính có nhiều người nghe theo, về quê canh tác.”

Vân Chiêu lắng nghe rất chăm chú, đợi hắn nói hết mới hỏi:” Ngươi tên là gì?”

Tiểu lại khom người đáp:” Hạ quan tên Trương Xuân Sinh, tốt nghiệp sinh khoa chính vụ khóa bảy của thư viện Ngọc Sơn.”

Vân Chiêu cười lớn:” Quả nhiên là người từ thư viện ra làm việc luôn đáng tin, Vân Dương, cái chức đại lý trưởng Lạc Dương kiêm nhiệm của ngươi cách trừ luôn đi.”

Vân Dương lẩm bẩm: “ Mấy năm qua ai cũng thăng quan, chỉ có ta là quan chức càng ngày càng nhỏ, mà chả sao, ta cũng chán làm cái chức chó má đó rồi.”

Vân Chiêu trừng mắt trừng mắt với hắn rồi quay sang Liễu Thành: “ Ngươi tạm thời tiếp nhận chức vụ này đi, về phần tới Thục thì để sau này hẵng nói, nơi này cần ngươi hơn.”

Liêu Thanh chắp tay: “ Ti chức tuân lệnh.”

Vân Chiêu nâng chén lên: “ Mai ta sẽ vào thành Lạc Dương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK