Bảo Lão Lục hết giờ rồi cũng không muốn về nhà, vì hắn mà về nhà thì phải đi qua nhà Mai lão hán.
Huyện Lam Điền đã rất lâu, rất lâu rồi không có tử tù xuất hiện, ai cũng bận kiếm tiền, vả lại kẻ nào ngu dại đi gây án ở ổ cường đạo.Đúng thế, người Lam Điền gọi mình như vậy.
Năm xưa ai nấy ra sức rửa sạch tiếng cường đạo, nhưng hoàng đế đăng cơ rồi, làm cường đạo lại thành vinh dự.
Mà thực tế khi ở trong đám người có một tên cường đạo, sẽ đủ thứ loại chuyện phạm pháp xảy ra, nhưng khi cả đám làm cường đạo, thế thì tất cả đều có thể sống với nhau như người tốt.
Bảo Lão Lục thực ra có chút áy náy, đáng lẽ mình không nên khiêu khích hắn, bình thường hắn luôn cúi đầu nhận sai, mọi người cười ha hả rồi qua, hôm nay không biết hắn lên cơn gì.
Có điều thân là bộ khoái, sự áy náy này tới nhanh, qua cũng nhanh.Ăn một bát hồn đồn lớn, uống một cốc rượu, thế là chuyện gì cũng ném ra sau đầu, làm bộ khoái không thể mềm lòng được, nên Bảo Lão Lục đã tôi luyện trái tim thành sắt đá rồi.
Người vào thận hình ti, chưa tuyên án thì chưa được gặp người khác, đó là quy củ.
Nhưng mà người có tư cách đưa tới thận hình ti cũng không quá nhiều, ít nhất Bảo Lão Lục chỉ thấy một mình Mai Thành Vũ.
Hôm nay rượu của Lương gia không pha thêm nước, uống có một cốc thôi mà Bảo Lão Lục thấy choang choáng.
Loạng choạng về nhà, rốt cuộc cũng phải đi qua nhà Mai lão hán, trước cửa đã treo bức chướng đen, còn có tiền giấy rải khắp nơi, nữ nhân trong nhà khóc như quỷ kêu, làm Bảo Lão Lục nghe thấy bực.
Cửa mở rộng, Bảo Lão Lục nhìn vào trong, thấy nhi tử bốn tuổi của Mai Thành Vũ mặc đồ tang chạy khắp sân, lại còn cười khanh khách.
Cái đồ vô tâm, giống thằng cha nó.
Bảo Lão Lục cúi đầu đi qua, hắn không muốn bị cái nhà đó nhìn thấy.
“ Chính hắn bắt Thành Vũ, Bảo Lão Lục, mày là đồ vô lương tâm, mày ăn kem nhà lão nương bao năm mà mày không thể tha cho Thành Vũ à?” Tức phụ Sơn Đông cao lớn thô kệch của Mai Thành Vũ mắt rất tinh, dù đang khóc mà vẫn có thể mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, nhìn thấy Bảo Lão Lục lập tức gào khóc lao tới, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Bảo Lão Lục không chọc nổi nữ nhân đó, co cẳng chạy ...
Về tới nhà hắn bị cha hắn kéo vào phòng đóng cửa lại, hỏi chuyện của Mai Thành Vũ hai năm rõ mười, cha hắn thở dài, cho rằng Mai Thành Vũ chết chắc rồi.
Khác với Mai gia, nhà Bảo Lão Lục là người Lam Điền bản địa chính thống.
Hoàng đế kỳ thực là người lòng dạ hẹp hòi, điểm ấy người khác không biết chứ người huyện Lam Điền thì biết rõ lắm.
Khi hoàng đế mới làm cường đạo, không muốn huyện Lam Điền có cường đạo khác, lão nhân gia bắt đầu thành trừ từng nhà một, sau khi huyện Lam Điện chỉ còn một nhà, liền ra tay với cường đạo huyện khác.
Có rượu cùng uống, có thịt cùng ăn, đó vốn là quy củ lục lâm, nhưng kể từ khi hoàng đế làm cường đạo, giết cường đạo còn nhiều hơn quan binh trăm lần.
Tóm lại hoàng đế làm cường đạo rồi, thiên hạ đừng hòng có kẻ nào làm cường đạo nữa.
Không chỉ cường đạo, phú hộ huyện Lam Điền cũng như thế, bốn phú hộ bốn trấn Lam Điền thanh danh hiển hách năm xưa, trừ Vân thị ra thì ba nhà khác sớm không biết xuống dốc tới đâu rồi.
Vì thế Mai Thành Vũ chết chắc, không có một hoàng đế nào tha thứ cho kẻ chửi mình giữa phố.
Không giữ lễ quân thần, đại bất kính, đáng chém!
Bảo Lão Lục làm bộ khoái cũng nhiều năm rồi, cha hắn Bảo lão đầu trước kia là hình danh sư gia huyện Lam Điền, ông quá hiểu luật pháp quốc triều.
Chỉ cần phân tích một chút quá trình phạm tội của Mai Thành Vũ là biết thận hình ti sẽ xử thế nào, nhẹ nhất là được chết toàn thấy.
“ Cha đang nói luật pháp Chu Minh à?”
Bảo lão đầu xua tay:” Từ xưa tới nay luật pháp xuất hiện rất nhiều, nhưng dù luật pháp thay đổi nhiều, riêng điều này là chưa từng thay đổi, chết là chắc rồi.”
Nói xong ông về phòng ngủ.Đêm hôm đó Bảo Lão Lục không làm sao ngủ được.
Khi trời sáng Bảo Lão Lục lại phải đi làm, lần nữa đi qua nhà Mai Thành Vũ, nhà cửa vắng tanh, tang lễ không có thi thể thì chẳng thể nói tới thể diện.
Bảo Lão Lục chuyên môn chọn khu vực gần thận hình ti để tuần tra.Đại môn các nha môn khác đa phần là màu đỏ chót, chỉ có thận hình ti là màu đen, đến đinh đóng trên cửa cũng màu đen nốt.
Vòng cửa ngậm trong miệng con sư tử bằng đồng thau, nhìn rất hung ác, Bảo Lão Lục nhìn hồi lâu, không thấy có ai gõ cửa, chỉ một ít quan viên nam nữ thanh y từ cửa bên đi ra đi vào.
Những người này rất nghiêm túc, trên mặt cơ bản không thấy nụ cười.
Nghiêng chân ngồi trên ghế quán bán miến nhà Hầu Đại Thành, ném vào miệng vài hạt đỗ rang, ăn mà chẳng có tư vị gì.
Hầu Đại Thành thấy Bảo Lão Lục cứ nhín chằm chằm vào cổng thận hình ti, còn ngồi ở ghế nhà hắn, bực tức nói:” Quan nha hình thận ti chứ có gì lạ đâu, hay là định lấy xích bắt quan đưa vào phòng bộ khoái của các ngươi?”
Bảo Lão Lục hỏi:” Biết tên tử tù đưa vào nơi đó không?”
Hầu Đại Thành nghe thấy mùi chuyện hấp dẫn, vội bê bát trà lớn đặt bên cạnh Bảo Lão Lục: “ Nói xem.”
Bảo Lão Lục uống ngụm trà: “ Hôm qua xa giá của hoàng thượng vừa mới đi qua thì Mai Thành Vũ, chính là cái tên bán kem ấy liền há miếng chửi hoàng thượng, còn chửi rất to, cả phố nghe thấy, thế nên bắt vào thận hình ti rồi.”
“ Ngươi bắt à?”
“ Biết làm sao, chức trách mà.”
Hầu Đại Thành lại hỏi: “ Chửi thế nào?”
“ Vân Ch ... “ Bảo Lão Lục suýt lặp lại, may kịp nuốt vào: “ Hầu Đại Thành, con mẹ ngươi.”
Hầu Đại Thành lạnh lùng nói:” Coi như ngươi cơ trí, nếu ngươi dám nói ra, gia gia đưa ngươi vào thận hình ti, lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi à? Đều là hàng xóm láng giềng với nhau cả, còn lạ gì nữa, Mai Thành Vũ vốn là đứa đánh ba gậy chẳng phun nổi một cái rắm, không phải bị người ta ức hiếp quá lắm làm sao mở miệng nói lung tung. Đám vô lương tâm các ngươi, rõ ràng biết hắn lỡ mồm, cả phố nghe thấy, chỉ có các ngươi chí công vô tư? Hoàng thượng đâu có nghe thấy, các ngươi giả câm giả điếc là được, có cần vì một câu nói mà mất mạng không? Các ngươi thất đức vừa thôi.”
Vừa nói vừa đẩy Bảo Lão Lục ra khỏi ghế, đẩy khỏi cái lán nhà hắn.
Mai Thành Vũ nằm trên đống cỏ, mắt trông ngóng nhìn người thanh y không ngừng đi qua bên cạnh hắn, đáng tiếc những người đó không thèm để ý, liên tục đưa một số người trong nhà lao ra, không bao lâu đưa về.
Cỏ vẫn tính là khô, chỉ là mặt đất co cái tổ kiến lớn.
Buồn chán quá mức, Mai Thành Vũ nhìn đàn kiến đi ra đi vào.
Hắn hối hận lắm.
Hắn biết mình không sống được nữa.
Không biết cha mẹ và lão bà làm sao rồi, Mai Thành Vũ thấy mình có lỗi với họ.
Trời tối, nhà lao cũng tối, bất kể Mai Thành Vũ mở to mắt thế nào cũng không nhìn thấy kiến nữa, hắn cứ mở mắt tới sáng, cuối cùng tới trưa.
Một thanh y nhân tới, lệnh lao đầu mở phòng giam.
“ Ngươi là Mai Thành Vũ?”
Mai Thành Vũ biết mình sắp bị chặt đầu rồi, gật đầu:” Vâng.”
“ Là ngươi chửi mắng bệ hạ?” Thanh y nhân lạnh lùng hỏi:
“ Vâng.”
“ Vì sao?”
“ Chẳng vì sao, chỉ là muốn chửi.”
“ Nói vậy là ngươi thừa nhận rồi, có hối hận không?”
“ Hối hận, tiểu nhân không nên vì kem bị chảy mà chửi mắng bệ hạ.”
“ Ừm, thái độ thành khẩn, ngươi xỉ nhục công dân Vân Chiêu giữa đường, phạt giam ba ngày, ngươi đã thi hành án xong, đi đi.”
“ Tiểu nhân, có, có thể gặp cha mẹ bà nương trước khi chết không?” Mai Thành Vũ khóc nức nở: “ Tiểu nhân biết mình phạm tội đại bất kính không thể tha, chỉ mong quan gia cho gặp thân nhân lần cuối.”
Thanh y nhân vỗ trán: “ Ai giết ngươi chứ, cút xéo ngay, giờ mới biết ( Lam Điền luật) không có cái tội đại bất kính.”
Danh Sách Chương: