Tiền Thiểu Thiểu nhắc tới chuyện tiền bạc này thì càng bực tức hơn, Phúc vương còn keo kiệt hơn của tỷ phu của hắn: “ Quan binh trong thành Lạc Dương rất gắng sức, cho tới nay Lý Hồng Cơ vẫn chưa thể phá thành, song hỏa khí trong thành có hạn, đợi bọn họ dùng hết rồi, ti chức không tin Phúc vương không mua thuốc súng và đạn pháo của chúng ta.”
Vân Chiêu phất tay: “ Ta không muốn tăng độ khó cho Lý Hồng Cơ, vì thế không bàn thuốc súng đạn pháo cho họ.”
“ Chỉ là cách nói thôi, đợi ti chức lấy được tiền tất nhiên là sẽ không giao hàng, có giao thì cũng chỉ giao Lý Hồng Cơ, tối đa là để sứ giả Phúc vương lúc giao tiền nhìn thấy hàng.”
Lý Hồng Cơ chiếm lĩnh được Lạc Dương đồng nghĩa với liên hệ giữa huyện Lam Điền và triều đình sẽ bị cắt đứt, điều này cũng đồng nghĩa với việc huyện Lam Điền có thể làm rất nhiều việc, đương nhiên huyện Lam Điền làm gì thì triều đình cũng không cản được, nhưng thanh danh vẫn phải giữ gìn.
Nếu không sẽ mất lòng những người vốn có thiện y với huyện Lam Điền và phe trung lập đang giữ thái độ quan sát, sẽ gây nhiều khó khăn cho công tác sau này.
Chỉ là Tiền Thiểu Thiểu không hiểu:” Đợi Lạc Dương bị phá thành, người của chúng ta an bài ở trong Phúc vương phủ sẽ thừa cơ vận chuyển tiền tài của Phúc vương đi là được, vì sao cần ti chức đi lừa tiền?”
Vân Chiêu lạnh giọng:” Ngươi đang dạy ta cách làm việc đấy à?”
Tiền Thiểu Thiểu vội vàng nói:” Được, được, ti chức không hỏi nữa, ti chức đi Lạc Dương ngay đây.”
“ Lạc Dương đang lúc binh hoang mã loạn, ngươi còn tới đó làm gì?”
“ Thì Phúc vương không thấy ti chức, ông ta không chịu bỏ tiền.”
“ Đó là vì ngươi chưa gây sức ép với Phúc vương chưa đủ mà thôi, nói với Phúc vương không phải dùng toàn bộ tiền của mình, ông ta mua thuốc súng và đạn pháo là vì toàn bộ người trong thành Lạc Dương, mà chỉ cần đứng ra để thu tiền nhà phú quý là đủ rồi.” Vân Chiêu nói rất hời hợt, vừa nói vừa tiếp tục xem văn thư, như đây là chuyện bình thường:
Tiền Thiểu Thiểu rùng mình, giờ hắn hiểu vì sao Vân Chiêu nhất định muốn lừa tiền rồi, không phải y muốn tiền của Phúc vương, mà tiền của nhà phú quý kia, với bản tính keo kiệt của Phúc vương nếu có cách để không phải mất tiền, ắt không chịu bỏ một xu nào, khi đó toàn bộ tiền tài sẽ lấy từ đám quyền quý.
Khi giao tiền không có hàng, lúc đó Phúc vương mới là người chịu tội.
Quả nhiên là áp lực đủ lớn.
Tiền Thiểu Thiểu len lén nhìn vị tỷ phu ngày một uy nghiêm, thậm chí còn không dám tiếp tục suy đoán ý đồ của y nữa ...
Trương Quốc Oánh lần trước vì tùy tiện suy đoán thượng ý đã bị trừng phạt nho nhỏ, đó là lời cảnh báo cho tất cả mọi người.
Cho cả cái Đại Minh này, một vị hoàng đế thực sự đã xuất hiện rồi.
Bản đồ Đại Minh cũng đã có thay đổi rất lớn.Đế quốc già nua thống trị mảnh đất này tới hơn 280 năm cuối cùng đã mệt mỏi.
Bất kể là mặt trời mọc ở phương đông, hay phương tây nơi mặt trời lặn, hoặc phương bắc tuyết rơi, phương nam bốn mùa như xuân, Tử Cấm Thành ngày xưa uy nghiêm không thể xâm phạm đã không còn sức ước thúc với họ nữa.
Chiến tranh, phản loạn, bệnh tật, thiên tai, bần cùng đã trở thành màu sắc chủ đạo của mảnh đất này.
Tịch dương chiếu lên đất đai vương triều hồng lồ, khiến mọi thứ nhuốm một màu máu.
Tiền Thiểu Thiểu ngồi trên cái cổ thụ cao tới tận mây, vừa ăn đỗ tương vừa nhìn thành Lạc Dương cuồn cuộn khói.
Thành phá rồi.
Lý Hồng Cơ dùng 10 vạn lượng hoàng kim mua lấy 10 vạn cân thuốc pháo và hai nghìn quả đạn pháo vốn chuẩn bị cho Phúc vương.
Hắn lấy thi thể lấp đầy sông hộ thành, dùng thuốc nổ phá tường thành Lạc Dương kiên cố, rồi xua binh mã đông như kiến trào vào hơi mười lỗ hổng trên tường thành.
Ngồi cùng với Tiền Thiểu Thiểu nhìn ngày tàn của Lạc Dương trên cây cổ thụ còn có sứ giả của Phúc vương.
Sứ giả ngây ra nhìn tặc binh tràn vào thành, nước mắt chảy thành sông:” Thê nhi già trẻ của ta đều ở trong thành.”
Tiền Thiểu Thiểu ném hạt đỗ tương vào miệng nhai rôm róp, giọng nói vô cùng bình thản:” Vậy mà ngươi còn cò kè mặc cả với ta từng xu, lãng phí nguyên một ngày trời. Ngươi xem, các ngươi không chịu bỏ tiền, nhưng Lý Hồng Cơ thì có, 10 vạn lượng hoàng kim giao ngay không chớp mắt, giao tiền liền có hàng.”
“ Những tiếng nổ vừa rồi ngươi nghe thấy chứ, vang không, đều là hàng chất lượng đấy, hàng của huyện Lam Điền đắt là có lý do của nó.”
Sứ giả bi phẩn chỉ mặt Tiền Thiểu Thiểu:” Sao các ngươi lại có thể bán cho tặc khấu?”
Tiền Thiểu Thiểu ngạc nhiên:” Í, các ngươi chẳng phải mở mồm ra là gọi người huyện Lam Điền ta là tặc khấu à, chính đám tặc khấu bọn ta mấy phen cứu trợ Lạc Dương, vương gia các ngươi lại coi bọn ta là đồ ngốc.”
“ Để ta nhắc cho ngươi nhớ, lần trước huyện tôn ta dẫn quân ra chắn đường Phục Ngưu Sơn, không cho tặc khấu tới Lạc Dương, khiến Lý Hồng Cơ cuối cùng lui binh, vậy mà vẻn vẹn 2 vạn lượng hoàng kim làm tiền đáp tạ mà vương gia ngươi không chịu trả.”
“ Sau đó vương gia ngươi nói gì nhỉ, Lý Hồng Cơ rút lui vì thấy không thể hạ được Lạc Dương, chẳng liên quan gì tới đám tặc khấu huyện Lam Điền.”
Sứ giả nổi giận:” Đúng là bản chất khó sửa, các ngươi mãi mãi chỉ là một lũ ... Á á á ...”
“ Phiền.” Tiền Thiểu Thiểu đẩy một phát, tên sứ giả chới với ngã khỏi cành cây cao bảy tám trượng, kêu thảm tới khi chạm đật rồi yên tĩnh:
Cùng lúc đó hắc y nhân mà hắn dẫn theo cũng nhân lúc thành phá đồ sát hộ vệ Phúc vương phủ, thực tế không tốn quá nhiều thời gian, khi Tiền Thiểu Thiểu tụt từ trên cây xuống thì hơn 50 tên hộ vệ đã chết sạch.
Bản lĩnh của đám hộ vệ này cũng ghê gớm, đáng tiếc chúng chẳng có đấu chí mà chỉ muốn đầu hàng nên chết rất nhanh.
Thế là 16 cái xe ngựa liền trở thành của Tiền Thiểu Thiểu, hắn sai người phá một cái rương, nhìn ánh vàng rực rỡ bên trong liền thở phào.
Thế là hắn hoàn thành mệnh lệnh của tỷ phu rồi, thậm chí là còn có dư.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi ngoại thành Lạc Dương, Tiền Thiểu Thiểu không đi, tới tận khi một người trẻ tuổi mặt đầy bụi đất cưỡi ngựa tới hắn mới ngồi dậy ném cho người đó bầu nước.
Tiền Thiểu Thiểu nhìn đội xe ngựa kéo dài đang đi tới:” Vẫn có kẻ tiếc tiền à?”
Người trẻ tuổi nhún vai:” Hết cách, khi thành phá Lý Hồng Cơ tuyên bố, chỉ hỏi tội quan phủ, không cướp của dân, không giết bách tính, còn nói cái gì mà giết một người như giết cha hắn, gian dâm một người như gian dâm mẹ hắn. Nhiều người cho rằng Lý Hồng Cơ thân là đại vương, hẳn nói lời giữ lời, cho nên không chịu đến Quan Trung.”
“ Thế thì chịu.” Tiền Thiểu Thiểu nhún vai, đây là thỏa thuận của huyện Lam Điền với Lý Hồng Cơ, khi thành phá, họ sẽ mở cửa tây một canh giờ để bọn họ đưa người và tài vật khỏi thành:” Ngươi nên chọc giận Hác Hiêu Kỳ, nếu hắn cướp hàng hóa của chúng ta thì tốt nhất.”
“ Không ổn, bộ hạ của Lý Hồng Cơ thái độ rất bất thiện với chúng ta, có thể nhìn ra, Hác Diêu Kỳ phải cố nén lửa giận mới cho chúng ta một canh giờ, nếu chọc giận hắn, hắn bất chấp rồi thì rốt cuộc chúng ta sẽ thiệt thòi.”
“ Vậy thì đi thôi, mau chóng nhập hội với Vân Dương, nếu Lý Hồng Cơ phát hiện chúng ta đã dọn gần trống kho của Phúc vương thì hắn đuổi theo đấy.”
Người trẻ tuổi gật đầu, lần này tiền tài thực sự quá nhiều, hắn cũng rất lo.
Tiền Thiểu Thiểu đánh ngựa đi sau đội ngũ, tiếng khóc phía trước không dứt, hắn hết sức khó chịu, chẳng biết đám người này nghĩ cái gì, so với đám phú hộ trong thành, bọn họ giờ đã là thiên đường.....
Danh Sách Chương: