Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cái bộ dạng tràn ngập tự tin của tiền Đa Đa, một thoáng Vân Chiêu không khỏi liên tưởng tới một cô gái thời hiện đại, làm y muốn đập đầu vào tường. Mặc dù y luôn đề cao vai trò của nữ nhân, nhưng bước tiến vừa đủ tránh người mang tư tưởng cũ phản cảm chống lại, nên chuyện đó xuất hiện ở thời đại này hoàn toàn không thích hợp, cẩn thận nhìn lão bà của mình: “ Nàng muốn làm gì?”

Tiền Đa Đa đứng trên giường vung tay: “ Thiếp muốn xả giận cho toàn bộ nữ tử thiên hạ.”

“ Hả, định không cho nam nhân giường à?”

“ Hì hì, nên lên giường nhiều mới đúng, có điều, thiếp đề nghị liên quan tới vấn đề tài sản của nữ tử.”

Vân Chiêu khẽ lắc đầu: “ Nàng nghĩ quá xa rồi, với phong khí xã hội bây giờ, trừ hồi môn thuộc về nữ tử, bọn họ không có quyền phân phối tài sản, nếu không cẩn thận sẽ gây đại loạn chứ không phải chuyện nhỏ như nàng nghĩ đâu. Trừ khi nữ tử đó như Lưu Như, không gả, tự lập môn hộ làm chủ, mới có khả năng như thế, nếu không nữ tử nắm gia tài không phù hợp với ý nguyện số đông.”

“ Ủy viên của chúng ta tuy cởi mở, nhưng không tới mức muốn đối đầu với toàn bộ nam nhân thiên hạ, nàng cẩn thận nếu không chuyện này gây hại cho nàng đấy.”

Tiền Đa Đa nhào vào lòng Vân Chiêu làm nũng:” Ít nhất chàng không phản đối nà.”

“ Ta đa phần sẽ ủng hộ thái độ của số đông ủy viên.”

“ Hả, vì sao?”

“ Chuyện phản đối người khác ta không nên làm nhiều, chuyện đó là của Trương Quốc Trụ.”

Từ đầu tới cuối Vân Chiêu không nhắc tới Lương Anh, Tiền Đa Đa cũng vậy, Vân Chiêu biết cho dù nàng muốn dùng Lương Anh cũng là muốn dùng người như Lương Anh, không phải bản thân Lương Anh.

Tiền Đa Đa điểm danh Lương Anh, cũng không phải bản thân Lương Anh, mà là giống như Lương Anh, mà biết rõ gốc gác hơn.

Những lời này nghe có vẻ tréo ngoe đấy, kỳ thực lại là chân lý.

Lương Anh muốn thực sự tiến vào tầm mắt Tiền Đa Đa thì còn phải nỗ lực nhiều, khi đã mất đi cảm giác tồn tại, khi đó tới lúc dùng Lương Anh.

Mùa xuân Quan Trung đã tới, dưới mái hiên đại trạch viện chim én dập dìu qua lại, Vân Nương nhìn đôi én ríu rít xây tổ ở xà nhà, lẩm bẩm:” Trong nhà chỉ có ba đứa bé, ít quá.”

Tần bà bà giờ đã già tới chẳng còn răng nữa, gật đầu phụ họa:” Vâng ạ, thái hậu nhìn cái tổ én kia còn có sáu đứa cơ mà.”Đây là chuyện phiền lòng nhất của Vân Nương mấy năm qua, bà luôn muốn nhi tử nạp thêm thiếp, không cần tam cung lục viện gì, nhưng tam thê tứ thiếp cũng là quá ít ỏi với hoàng đế, nhưng mà nhi tử cương quyết từ chối.Đang thở ngắn than dài thì có nha hoàn mang bái thiếp Tần phủ tới, Vân Nương càng giận bảo Tần bà bà: “ Đi nói với cha ta, sau này không có việc gì thì đừng tới đây, ông ấy muốn vào thư viện Ngọc Sơn dạy học thì tìm Từ tiên sinh, tìm nữ nhi vô dụng này làm gì?”

Tần bà bà lẩm bẩm: “ Tại thái hậu không muốn chứ, thái hậu nói một câu, Từ tiên sinh sẽ nghe thái hậu.”

“ Hừ, năm xưa ông ấy đối xử với ta lãnh đạm thế nào, giờ ông ấy nên hiểu, không thể vì ông ấy là cha ta mà có thể khiến ta làm chuyện ta không thích. Năm xưa ông ấy phản đối ta gả cho phu quân ta, phản đối Chiêu Nhi tới cầu học, ta muốn lấy hồi môn của ta, ông ấy cũng phản đối. Ông ấy từng phản đối ta bao nhiêu lần, giờ ta phản đối lại bấy nhiêu lần.”

“ Ông ta nói chỉ nhi tử mới hữu dụng, giờ thì dựa vào nhi tử của ông ấy đi, ta chỉ đảm bảo cho ông ta có cái ăn cái mặc thôi, thứ khác, ông ấy không gieo nhân thì đừng mong hái quả.”

Thiên, địa, quân, thân, sư dù là ở Lam Điền thì cái trật tự này vẫn phổ biến trong dân gian, vì thế quan hệ giữa Vân Nương và cha mình bây giờ có thể tính là quân thần trên thân nhân một bậc, vì thế Vân Nương nói về cha mình như vậy không tính là bất hiệu.

Từ khi Vân Chiêu đăng cơ, toàn bộ gia tộc Vân thị phát sinh biến hóa lớn.

Nhất diệp tri thu, cả gia tộc nghìn năm bất biến như Vân thị cũng đã phát sinh biến hóa, vậy thì thiên hạ Đại Minh đang lúc trăm việc bộn bề có thay đổi cũng là chuyện hiển nhiên.

Thay đổi của Đại Minh tất nhiên cũng dẫn tới thay đổi của các tiểu quốc xung quanh.

Vạn quốc triều bái với các bậc đế vương mà nói là chuyện vô cùng vinh diệu, Vân Chiêu lại chẳng tỏ ra vui mừng như nên có.

Năm xưa Đường thái tông được vạn quốc tôn làm Thiên Khả Hãn, cho tới tận bây giờ vẫn có nhiều tao nhân mặc khách coi là thời khắc vinh diệu nhất lịch sử người Hán.

Năm xưa Tam Bảo thái giám ngồi thuyền lớn rời biển không vì tài phú, cũng chẳng phải tuyên dương uy nghiêm Đại Minh, theo sử sách ghi chép, mỗi lần hạm đội trở về, mang theo nhiều nhất không phải vàng bạc châu báu, cũng không phải là kỳ trân hải ngoại mà là các thổ vương.

Chẳng phải vì các thổ vương đó đáng tiền, mà họ tới khiến uy nghiêm hoàng đế đạt tới tầm cao mới.

Nhìn vô số thổ vương quỳ đen xì xì quỳ trước mặt hoàng đế, tung hô vạn tuế, hoàng đế có được khoái lạc không vàng bạc châu báu nào so được.

Vân Chiêu không nhìn sự việc như vậy, y không muốn đám thổ vương đen đúa xuất hiện ở Cung Nhân dân, tặng lên ít lông chim, xương cá với bảo thạch thô sơ, sau đó mong đợi y thưởng cho nhiều thứ giá trị hơn.

Nhìn cách họ quỳ bái có vẻ là thuần thục vô cùng, cho dù là Vân Dương ở ngay bên cạnh cũng không cách nào thực hiện hết lễ nghi phức tạp đó.

Chu Tồn Cực ánh mắt hài lòng nhìn đám thổ vương múa tay múa chân quỳ bái quân vương, hắn cũng không ngờ đám này có thể làm tới mức đó.

Trương Quốc Trụ mặt đen như mực, Hàn Lăng Sơn cười híp mắt, Tiền Thiểu Thiểu nhìn mặt sàn sáng bóng không nói không rằng, Chu Quốc Bình thì nghiên cứu những người đen sì đó, chẳng biết nghiên cứu gì.

Vân Chiêu đếm nửa ngày đếm hết được số thổ vương tới triều bài mình, con số không tệ, 18 người, rất cát lợi.Đợi những người đó cống hiến lễ vật xong, Chu Tồn Cực dẫn đám thổ vương không ngừng quay đầu nhìn luyến tiếc đó rời đi.Đám người đó vừa rời đại điện, Chu Quốc Bình đã rời chỗ nói:” Bệ hạ , giao những người đó cho thần.”

“ Ngươi cần đám lừa đảo đó làm gì?” Vân Chiêu lấy làm lạ:

“ Nha dịch thiên hạ do thần quản lý, bắt lừa đảo là chức trách của thần mà.”

Hàn Lăng Sơn bật cười:” Chu Tồn Cực sao lại tin lời ma quỷ của đám người đó nhỉ?”

Trương Quốc Trụ lạnh lùng nói:” Không trách hắn, hoàng đế trước kia cũng không phải không biết đám người đó là kẻ lừa đảo, vì tạo ra cảnh tượng đẹp mắt vạn quốc triều bái, cho nên ngầm chấp nhận hành vi này, dù sao cũng chỉ tốn ít tiền, không cần tốn công đi xác minh thật giả.”

Tiền Thiểu Thiểu lên tiếng:” Chu Tồn Cực còn có thể thông cảm, chứ đám thương cổ dẫn những kẻ lừa đảo này tới thành Ngọc Sơn mới là kẻ đầu sỏ phải trừng trị.”

Trương Quốc Trụ chắp tay với Vân Chiêu:” Chuyện này xử lý ra sao cần bệ hạ quyết định, nếu theo quy trình cũ, tổ chức đại điển vạn quốc triều bái, sau đó cho đám lừa gạt này ít tiền bạc đuổi đi, chúng ta coi như không có chuyện này là được. Nếu bệ hạ thấy đây là sỉ nhục, vậy thì giao đám lừa đảo cho Chu Quốc Bình, giao thương cổ cho Tiền Thiểu Thiểu.”

Vân Chiêu hỏi lại:” Vinh diệu của đế quốc tới từ một đám lừa đảo sao?”

Trương Quốc Trụ bình thản đáp:” Bệ hạ, chỉ là một loại thủ đoạn thôi, triều đại nào cũng làm thế, tuy Chu Minh không thiếu các thuộc quốc cung kính, dù sao số lượng ít, không phù hợp với khí độ mênh mông của đại quốc. Trộn ít cát vào vàng, khiến tâm khí của bách tính nâng cao, nhìn vào hiệu quả thì thần thấy không có gì không ổn.”

Tiền Thiểu Thiểu nhìn người xung quanh ho một tiếng:” Thương cổ đã bị ta bắt hết rồi, nếu không cỏ ra một vạn đồng bạc tiền phạt không thể rời thành Ngọc Sơn. Còn về phần đám lừa đảo, xem ra Chu Quốc Bình muốn xử trí. Bệ hạ, thần còn nhiều việc, xin đi trước.”

Nói xong cáo từ luôn, toàn người bận rộn cả, lãng phí thời gian thế này là tội lỗi.

Người nơi này có ai không hiểu, hoàng đình Lam Điền còn cần dùng trò này à, Trương Quốc Trụ còn thích thăm dò đi, thăm dò lại, đúng là ngu xuẩn.

Trước kia các vương triều cần vạn quốc triều bái để tăng thêm uy thế, hoàng đình Lam Điền không cần cái đó, nếu đám người đó thực sự là thổ vương, hoàng đế không hài lòng với chút lễ vật rách nát đó, mà chỉ để ý, đất đai của chúng có mầu mỡ hay không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK