Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu đã chịu bình tâm suy nghĩ rồi thì thở phào, không dám quấy rầy y, lặng lẽ lui khỏi thư phòng, vừa rồi nói chuyện một lúc cơ hồ vận dụng hết trí tuệ ứng phó, mồ hôi ròng ròng, ra ngoài bị gió thổi qua làm rùng mình ớn lạnh.
Không biết qua bao lâu, Vân Chiêu rốt cuộc từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn trời đã tối đen thì thở dài.
Bây giờ Vân Hiển chạy về rồi, Vân Chiêu biết không thể đưa nó về Ninh Hạ nữa, muốn ngăn thì phải ngăn từ khi nó chưa sinh ý bỏ trốn cơ, một khi đã sinh ra rồi nó sẽ còn trốn.
Mà nghĩ lại hành vi của thằng bé này từ nhỏ thì cũng không phải nó không chịu được khổ, mà là nó không muốn chịu khổ làm chuyện nó không thích.
Nói giao cho Tiền Thiểu Thiểu cũng không hoàn toàn nói chơi, tính cách cả hai nhiều điểm giống nhau, hơn nữa không sợ Tiền Thiểu Thiểu dạy hư Vân Hiển, vì vận mệnh của họ gắn liền nhau.
Vân Chiêu về nội trạch thì Vân Hiển đã quỳ trước phòng ngủ của y, đầu cúi gằm.
Vân Chiêu lạnh giọng hỏi:” Vì sao trốn về?”
Vân Hiển ngẩng đầu lên, định nói dối, ngập ngừng một lúc quyết định nói thật:” Nơi đó gió cát lớn quá ạ.”
Giọng Vân Chiêu cao lên:” Chỉ vì gió cát à?”
“ Dạ, quần áo lúc nào cũng bẩn, mặt cũng bẩn, cả ngày tắm tám lần không xong, chỉ cần ra mồ hôi một chút là cát dính vào da, kinh khủng không chịu nổi, trong khi nước phải dùng tiết kiệm, sáu này mới được tắm một lần, mấy trăm người cùng tắm, thật kinh tởm …” Vân Hiển tủi thân tuôn một tràng:
Vân Chiêu nghe vậy ngây ra mất một lúc, y sao không biết nhi tử nói thật, cơn giận tích tắc bay hết cả, thằng bé này từ nhỏ lúc nào cũng được Tiền Đa Đa tắm sạch thơm phưng phức, bắt nó chịu bẩn thực sự là quá tàn nhẫn:” Con làm thế có người nói con không chịu được khổ mới chạy về, có biết không?”
Vân Hiển rơm rớm nước mắt: “ Mặc kệ họ, con không quan tâm họ nói gì.”
Vân Chiêu kéo nhi tử đứng lên: “ Cái nhìn của người khác về con rất quan trọng, vì con là hoàng tử, con phải chịu được chuyện người khác không thể chịu.”
“ Bao gồm cả tắm rửa ạ? Cha, cha vất vả cả đời lên làm hoàng đế để nhi tử của cha không được tắm rửa à? Cha tới cái KTX ở trấn Ninh Hạ mà xem, đó không phải là nơi người ở, đó là chuồng lợn, con không muốn làm lợn.” Vân Hiển ấm ức nói:
Vân Chiêu không trả lời được câu hỏi hết sức trẻ con ngô nghê này, cuối cùng quyết định chiều theo ý nguyện của nhi tử.
Cho dù lý do bỏ trốn của đứa bé này rất ấu trĩ, nhưng ý chí của nó lại vô cùng kiên định, dù đối diện với uy nghiêm của cha cũng không chịu lùi bước.
Vì thế Vân Chiêu không thương tâm nữa, ngược lại còn vui mừng.
Thực ra là nhi tử của y thì học thức không còn quan trọng, quan trọng là độc lập và ý chí.
Không đi trấn Ninh Hạ cũng được, không chịu nổi gió cát cũng được, như Tiền Thiểu Thiểu nói, làm thế là hình thức, Vân Chiêu đưa hai nhi tử tới đó học vì thể diện hơn là thực sự có ích.
Ngoài ra Vân Chương, Vân Hiển tới trấn Ninh Hạ một phần là vì tách rời khỏi kiểu giáo dục tâm thuật đế vương của Từ Nguyên Thọ, hai là làm gương cho những đứa bé khác.
Nếu Vân Hiển đã không muốn, vậy nó phải tiếp nhận một kiểu giáo dục khác.
Vân Chiêu sẽ tìm cho nó tiên sinh lễ nghi tốt nhất, tiên sinh cầm kỳ thi họa tốt nhất, nó không chỉ học toàn bộ học thức truyền thống, còn phải học các loại võ thuật cao nhã.Đúng, là võ thuật cao nhã.
Loại phương thức ẩu đả thô bạo, chẳng có mỹ cảm nhưng thực dụng của đám lão tặc Vân thị có thể xuất hiện trên người Vân Chương, nhưng không thể xuất hiện trên người Vân Hiển. Nó đã không thể chịu khổ, vậy thì bất kể lúc nào cũng phải biểu hiện dáng vẻ ưu nhã cao quý của hoàng tộc, dù chửi người, đánh người cũng phải có phong phạm hoàng tộc.
Dù nó trở thành thứ bại hoại sa đọa thì cũng phải mang phong phạm hoàng tộc.
Vân Chiêu ngồi xuống ngang tầm mắt với nhi tử: “ Kỳ thực con không thích đám bạn nhà quê phải không?”
Vân Hiển lắc đầu: “ Bọn chúng không phải nhà quê, chúng là đồng song của con, nhưng chúng bẩn thỉu, cái gì cũng ăn. Cha, chúng bắt cả rắn bốn chân ở sa mạc, đem nướng ăn, thật kinh tởm.”
“ Thư viện không đủ thức ăn sao?”
“ Đủ ạ, nhưng chúng thích làm thế, quá kinh tởm, con không chịu được.”Đây là lần thứ ba nó dùng từ kinh tởm rồi, xem ra khó chịu cùng cực, Vân Chiêu nói: “ Nếu con không thích nơi đó đến vậy, vậy thì ở lại Ngọc Sơn là được.”
“ Vâng, cám ơn cha. “ Vân Hiển cố nén kích động muốn nhảy cẫng lên, vẫn tỏ ra rất lễ phép cám ơn cha mình:
“ Con phải biết, con có thể trốn về, nhưng con không thể trốn học.”
“ Vâng con biết.”
“ Được, con đừng hối hận là được.”Đêm đã khuya, Vân Hiển yên tâm ngủ say tít.
Tiền Đa Đa ngồi bên nhi tử, vẻ mặt u sầu nhìn con, Vân Chiêu xem hết văn thư đi tới bên giường hỏi: “ Nàng lo gì chứ?”
“ Phu quân, đây là nhi tử của chàng.”
“ Đương nhiên ta biết nó là nhi tử của ta.”
Tiền Đa Đa nghẹn ngào: “ Xin chàng đừng vì thế mà bỏ giáo dục Hiển Nhi.”
Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Bỏ? Nàng nhìn đâu ra thấy ta bỏ giáo dục nó chứ? Trẻ con nhà khác ta còn bắt đi học, làm gì có chuyện không dạy con mình.”
“ Chàng cho nó không cần tới thư viện Ngọc Sơn ...”
“ Nàng nên biết, ta chuẩn bị chiêu mộ trên toàn quốc mười sáu vị tiên sinh giỏi nhất, chỉ để dạy mình nó thôi đấy.”
Tiền Đa Đa lập tức mắt tròn xoe: “ Mười sáu tiên sinh cơ à?”
Vân Chiêu nhìn nhi tử ngủ say, mỉm cười nói: “ Thân là hoàng tử, làm sao có thể thiếu giáo dục được? Chương Nhi đi theo con đường học tập của Lam Điền, Hiển Nhi đi theo cách học tập của Đại Minh. Ta rất muốn xem hai đứa bé này, ai hơn ai kém.”
Tiền Đa Đa nghĩ một chút là hiểu dụng ý của trượng phu, hạ thấp giọng xuống: “ Phu quân muốn dùng những văn nhân cũ kia rồi sao?”
“ Đúng thế.”- Nhưng mà chàng coi thường những người đó.
“ Là ta coi thường những người chỉ đọc sách là để làm quan, ngoài văn bát cổ, chi hồ giả dã ra thì chẳng hiểu chút gì, nhưng áp đặt học thức của mình lên toàn bộ người khác, lấy học vấn của họ làm tiêu chuẩn cho thiên hạ, chứ không phải ta coi thường học thức của họ. “ Vân Chiêu đính chính: “ Nay thiên hạ thống nhất, người đọc sách thiên hạ đã hiểu ý chí của ta, đang có khuynh hướng điều chỉnh lại, tới lúc có thể dùng rồi.”
“ Ứng Thiên phủ chấp hành cải cách giáo dục, các lão phu tử vì không có tư cách dạy học mà tự sát tập thể hơn chục người, phóng mắt toàn quốc, người chết còn nhiều hơn.”
“ Ta đã hạ chỉ, cho phép những lão phu tử tiếp tục nhận học sinh, nhưng mà ... Ảnh hưởng đã tạo thành, người ta cho rằng theo lão phu tử đó học thì không có tương lai, nên họ sống vô cùng gian nan ..”
Tiền Đa Đa kinh ngạc:” Sao họ phải tìm tới cái chết, không làm phu tử thì làm việc khác, bọn họ là người đọc sách mà, tìm một công việc đâu khó.”
Vân Chiêu thở dài:” Tuyệt đại đa số bọn họ trừ dạy học ra thì chẳng biết làm gì, giống năm xưa họ đóng cửa hai tai không nghe chuyện thế gian để dùi mài kinh sử thi cử, trừ chữ nghĩa trên sách vở đâu biết gì nữa. Họ là người sống sờ sờ ra đó, không thể đẩy trách nhiệm cho việc biến cách phải có trả giá.”
“ Ta muốn toàn bộ Đại Minh đều biết đọc biết viết, nếu như không ai theo bọn họ học, sẽ khó mà hoàn thành mục tiêu này, vì thế trong thời gian ngắn, họ vẫn có giá trị tồn tại.”
“ Là do ta quá nóng lòng cải biến thế giới này, muốn loại bỏ tất cả những thứ cũ kỹ mới xảy ra chuyện như thế, nên để họ từ từ lui khỏi lịch sử mới đúng.”
Tiền Đa Đa hết nhìn trượng phu lại nhìn nhi tử:” Sao thiếp thấy nhi tử đáng thương của chúng ta mới là người bị hại?”
Vân Chiêu ngồi xuống nắm tay Tiền Đa Đa: “ Có câu nói cũ giờ ta mới hiểu, chỉ trách nó sinh ra trong nhà đế vương thôi.”.....
Danh Sách Chương: