Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tú là thư ký ở bên cạnh Vân Chiêu thời gian lâu nhất.

Hắn không giống với bất kỳ thư ký nào trước đó, nhất là hắn phán đoán tương lai rất ít khi sai, là nhân vật có thể sánh với Đỗ Như Hối thời Đường.

Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng mặc dù là nhân vật hùng tài đại lược, nhưng năng lực của bọn họ cơ bản thể hiện ở năng lực chấp hành, bọn họ chưa được như Trương Tú từ chuyện nhỏ mà phán đoán ra đại khái xu hướng sự thể phát triển.

Có điều Trương Tú cũng có khuyết điểm, người này tâm tính tương đối u ám, lòng dạ không đủ rộng lớn, hắn nhìn rõ được tương lai người khác, lại không nhìn ra tương lai bản thân.

Nói cách khác, hắn có thể làm mưu sĩ cấp cao, không thích hợp làm quan viên đường đường chính chính trên triều đường giống Đỗ Như Hối.

Trong ký ức của Vân Chiêu, người này càng giống Diêu Quảng Hiếu, "

hắc y tể tướng" của Chu Lệ.

“ Bệ hạ, Dương Hùng cầu kiến.” Trương Tú nhân lúc Vân Chiêu dừng tay uống trà, đẩy cửa vào bẩm báo, nói thêm:” Vẫn chuyện đó ạ.”

Vân Chiêu nghe đã đau đầu, tên này mâu thuẫn với Chu Quốc Bình rất sâu, tranh chấp không ngớt.

“ Bệ hạ, không thể cứ giảng hòa mãi, trong hai người bọn họ, bệ hạ phải chọn một thôi.”

“ Đều là tay trái với tay phải, trẫm bỏ thế nào?”

“ Bệ hạ, đau dài không bằng đau ngắn.” Trương Tú giữ quan điểm:” Nay bộ khoái do Chu Quốc Bình thống lĩnh và đoàn luyện doanh do Dương Hùng thống lĩnh đã thành thế nước lửa, nếu không ra tay, thần lo bọn họ sẽ dàn quân đánh nhau.”

Vân Chiêu bợp hắn một cái:” Hai người đó đánh nhau thì có thể, doanh bộ khoái và doanh đoàn luyện không có khả năng đánh nhau.”

“ Nhưng theo các nguồn tin mà thần thu được, giữa hai thế lực đó đã không nhìn mặt nhau nữa, mâu thuẫn có thể nổ ra bất kỳ lúc nào. Ở địa phương mà đạo phỉ còn hoành hành như Hồ Nam, Tương Tây cùng với Thái Hành Sơn, thế cục nguy như trứng chồng.” Trương Tú chắp tay:” Bộ khoái cho rằng bắt giữ tội phạm, đạo tặc là công vụ của họ, đoàn luyện doanh chỉ bảo vệ thành trì, khi nào có bạo luận xảy ra, được bộ khoái doanh mời, mới có thể hành động.”

“ Căn nguyên mâu thuẫn là do ở nơi hiếm hoi còn có đạo tặc hoành hành ấy, đó là nguồn công lao duy nhất của họ. Năm tháng thái bình, ai chẳng muốn ra sức leo lên, nhưng không có công lao thì rất khó khăn, nhiều quân nhân không hợp quân đội thoái ngũ thành đoàn luyện hoặc bộ khoái, đem diệt đạo tặc thành cơ hội cuối cùng.”

“ Đây vốn là chuyện tốt, mọi người cạnh tranh với nhau có lợi cho tiễu phỉ, nhưng về sau phát triển thoát khỏi bản ý ban đầu, đã tới lúc chỉnh đốn rồi.”

Vân Chiêu hỏi: “ Ngươi khuynh hưởng xử lý ai?”

Trương Tú khom người nói: “ Xử lý ai cũng được ạ, đều do bệ hạ cân nhắc.”

Vân Chiêu gõ gõ tay lên bàn một lúc, nói:” Gọi cả Chu Quốc Bình tới cho ta.”

Trương Tú vội vã rời đi.

Không lâu sau Dương Hùng từ ngoài đi vào, sau khi thi lễ với Vân Chiêu thì ngồi xuống ghế nhắm mắt trầm tư.

Lúc này Dương Hùng đã thoát hẳn ra khỏi cái dáng vẻ học sinh ngày trước, ba chòm râu dài chăm sóc cẩn thận lất phất trước ngựa, thêm vào chiều cao tám xích, ngồi đó trông như Quan Công.

“ Nhân lúc Chu Quốc Bình chưa tới, ngươi nói gì thì nói đi.” Vân Chiêu gõ gõ bàn, không hiểu từ bao giờ y tạo thành thói quen này:

“ Bẩm bệ hạ, thần không phải là người nói xấu sau lưng người khác.”

“ Xưa nay ngươi vốn lòng dạ rộng rãi, sao lần này lại cố chấp như thế?”

Dương Hùng mở mắt ra:” Bẩm bệ hạ, không còn cách nào khác, bộ khoái bắt đạo tặc là đủ, diệt cường đạo trong rừng sâu phải là chuyện của đoàn luyện.”

Vân Chiêu hừ một tiếng, đám này qua mắt được Trương Tú chứ sao qua mắt được y:” Đợi lát nữa qua được Chu Quốc Bình mới là bản lĩnh của ngươi, nếu không hai người các ngươi ra diễn võ trường đánh nhau đi, có kết quả rồi hẵng tới đây nói ý đồ thực sự của các ngươi.”

Dương Hùng bị Vân Chiêu nhìn ra thủ đoạn không sợ còn mừng:” Bây giờ gặp trực tiếp bệ hạ hơi khó khăn, không thể không dùng chút thủ đoạn.”

Nói rồi lấy trong lòng ra một văn thư đặt lên bàn Vân Chiêu.

Vân Chiêu mở ra xem:” Kế hoạch đưa đoàn luyện tới Tây Vực, Ô Tư Tàng, Đài Loan và Mã Lục Giáp?”

Dương Hổ vội nói:” Vâng, nếu như đều là quốc thổ Đại Minh thần cho rằng nên có đoàn luyện.”

“ Trẫm đoán chừng Chu Quốc Bình cũng muốn đưa bộ khoái tới những nơi này.”

“ Vâng ạ, thần cho rằng đoàn luyện phải gánh lấy trọng trách bảo vệ an toàn trong nước.”

Vân Chiêu xua tay cắt lời:” Bớt mấy lời thừa thãi đó đi, trẫm không có thời gian đâu, nói thẳng, muốn làm gì?”

Dương Hùng ưỡn ngực lên:” Thần muốn thực thi chế độ đoàn luyện khác vùng.”Đoàn luyện bảo vệ bản địa là không thỏa đáng, dễ sinh ra tư tưởng bảo hộ địa phương, không có lợi cho việc đoàn kết.Đó là nguyên nhân Chu Quốc Bình và Dương Hùng cố ý gây mâu thuẫn.

Nếu Vân Chiêu không đồng ý yêu cầu của bọn họ, hai người này sẽ có cớ mâu thuẫn để ra tay với hệ thống đoàn luyện, bộ khoái trong nước.

Giờ người dưới ai cũng có lòng riêng, đó là tình thế Vân Chiêu phải đối diện:” Các ngươi phát hiện ra vấn đề gì rồi?”

“ Vi thần và Chu Quốc Bình mạnh tay với một số kẻ, kết quả có người kết thành liên minh đối kháng.”

“ Nguyên nhân?”- Thần không hỏi, trực tiếp ra tay xử lý là được rồi.

“ Vì sao không hỏi?”

“ Vì thần lo ..” Dương Hùng nói tới đó rốt cuộc có chút bất an:” Thần lo bệ hạ nổi giận sẽ ...”

Vân Chiêu vỗ bàn:” Ngươi lo trẫm lặp lại chuyện cũ của Chu Nguyên Chương, sau khi đăng cơ giết chết Lý Thiện Trường, Lam Ngọc sao?”

Dương Hùng rối rít chắp tay:” Tội không tới mức đó ạ, nhưng mà hành vi cực kỳ ác liệt, nếu tiếp tục để phát triển, sẽ dẫn tới mức đuôi to vẫy không nổi, những kẻ đó luôn cho rằng phải đoàn kết với nhau mới thể hiện được thực lực cường đại của chúng.”

“ Cần xử lý thì phải xử lý.” Vân Chiêu đứng lên đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng vỗ vỗ nhẹ lên vai Dương Hùng, cảm giác rõ ràng là run khe khẽ, có điều nhanh chóng đứng thẳng tắp.

Khi Chu Quốc Bình tới thì Vân Chiêu và Dương Hùng đang uống trà, nói chuyện, thần sắc thoái mái, không giống bàn việc công.

Dương Hùng đánh mắt với Chu Quốc Bình, nàng liền ngồi xuống đối diện với Vân Chiêu, đích thân pha trà hầu hạ cả hai nam nhân.

“ Hai ngươi muốn nhất chính là quyền lực, lần này muốn vòng qua TW thẩm tra, xử lý một số người, tiếp đó mong có được trẫm ủng hộ, nói thật đi, hai ngươi vì sao lại nghĩ như thế?”

Chu Quốc Bình thêm nước cho Vân Chiêu, dùng ưu thế nữ nhân thỏ thẻ:” Bệ hạ không tin bọn thần sao?”

Vân Chiêu cười mà không đáp, Trương Tú vào cùng Chu Quốc Bình lên tiếng:” Bệ hạ tin hai vị, nhưng như thế chưa đủ.”

Chu Quốc Bình vừa rồi như mèo nhỏ, thoắt cái đã lộ bản chất hung dữ quát:” Chỗ này ngươi có tư cách nói chuyện sao?”

Trương Tú thản nhiên:” Bệ hạ nói ra sẽ tổn thương các vị, cho nên hạ quan nói tốt hơn.”

Chu Quốc Bình thấy Vân Chiêu không lên tiếng thì thở dài:” Cả bọn thần cũng không được sao?”

Trương Tú dứt khoát nói:” Cả bệ hạ cũng không thể vượt qua pháp bộ, vượt qua đại hội đại biểu nhân dân để làm chuyện hai vị muốn làm, hành vi của hai vị lần này còn nguy hại hơn cả đám người kia kéo bè kết phái.”

“ Cái gì?” Chu Quốc Bình nổi nóng:

Vân Chiêu đặt tay lên tay nàng, giữ cái chén định ném ra:” Quy củ rất quan trọng, hoàng đế hay bất kỳ ai cũng không thể một tay che trời, hai người các ngươi muốn thanh lý đội ngũ, vậy thì đi theo lưu trình đi.”

Dương Hùng giờ mới lên tiếng:” Bệ hạ, nếu đi theo lưu trình thì còn gì bí mật nữa?”

Vân Chiêu cầm chén trà lên uống:” Tiêu diệt kẻ địch càng nhanh càng tốt, xử người mình thì càng chậm càng tốt, với kẻ địch, chúng ta tiêu diệt triệt để, giết nhầm hơn bỏ sót, với đồng bạn thì cẩn thận tới mấy cũng không hại gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK