Một tờ thiếp mời nhỏ nhưng khơi lên sóng cả ngợp trời ở Quan Trung.
Mọi người thông qua từng từ thiếp mời dễ dàng phán đoán ra huyện tôn Lam Điền rốt cuộc coi trọng những ai.Đáng tiếc, những nhà địa chủ gia tài vạn quán không thu được thiếp mời, còn công tượng, nông phu, y giả, nha dịch, thuế lại cùng thương gia làm việc thiện nhận được tấm thiếp vàng.
Cùng thương lượng quốc sự ...Đó là vinh diệu lớn cỡ nào, vì sao giành cho bao nhiêu bọn quỷ nghèo, lại không để người giàu bọn ta vào mắt.
Khi người giàu vội vàng tụ tập nhau lại cùng thương lượng làm sao đối phó với cục diện trước mắt thì phát hiện, không phải tất cả người giàu không được mời, chỉ là họ không được mời.
“ Có nghe thấy hai chữ tỉ lệ chưa?”
Người giàu có được thiếp mời cẩn thận lấy ra đặt trước mặt mọi người, phe phẩy quạt giải thích cho những người cùng nghề nghe vì sao họ không có được thiếp mời: “ Huyện tôn không phải xem ai có nhiều tiền thì phát thiếp cho người đó, có biết vì sao nông phu, công tượng, thương cổ nhiều thiếp mời nhất không?”
Có người thông minh hiểu ra đáp án: “ Vì bọn chúng đông.”
Người có thiếp xoạch một phát gấp quạt lại, dùng quạt chỉ người khác: “ Không sai, ông đếm nhân số chúng ta rồi lại đếm nhân số bọn chúng là biết rồi, huyện tôn chuẩn bị cho tất cả mọi người một cơ hội lên tiếng, đây là ân đức cực lớn.”
“ Nhưng mà nếu bọn quỷ nghèo nhiều quá, chúng ta ít không địch được nghèo.”
“ Nói quá đúng rồi, có điều ta cũng nói với ông, hiện giờ huyện Lam Điền đâu ra quỷ nghèo? Sớm không còn người dựa vào chúng ta bố thí mới sống được nữa rồi. Giờ ấy à, muốn sống tốt, đừng mở miệng ra là gọi quỷ nghèo nữa, bọn họ mà nổi giận, liên hợp lại đối phó với chúng ta là thảm đấy.”
Cả đám rùng mình kháo nhau, đúng thế, đúng thế thật, cẩn phải cẩn thận, dân nơi này hung hãn lắm, cường đạo tới cả thôn còn dám vác cuốc ra bao vây cướp tiền mà.
Nói thế chứ chẳng qua là họ có tật giật mình thôi, chính trị là chuyện của chính trị gia chứ chả liên quan gì tới người bình thường đâu. Một là người thường lấy đâu ra kinh nghiệm thi hành chính sách, hai nữa thiếu tầm nhìn đại cục, ba nữa là chẳng biết biểu đạt cùng sử dụng quyền lực thế nào.
Có điều nhiệt tình tham chính, nghị chính của bọn họ rất cao, hơn nữa có thể căn cứ vào sự mẫn cảm nghề nghiệp để phát hiện vấn đề trong chính sách.Điểm này lại tạo thành bù đắp cho thiếu sót của các chính trị gia.Đồng thời, loại đại hội này cũng là nơi phát tiết dân oán, đó là thứ mâu thuẫn gay gắt tới không thể điều hòa mới thể hiện ra, nếu quốc thái dân an, đại hội thế này là bữa đại tiệc của các chính trị gia.
Bọn họ có thể lấy danh nghĩa toàn dân phát ra chế độ quy định mà thường ngày tuyệt đối không dám lấy danh nghĩa chính phủ công bố, hoặc là điều luật che dấu cực sâu lợi ích liên quan tới quan phủ.
Thông thường, hiến pháp, luật pháp cùng một số chính sách mạo hiểm của một quốc gia từ đó mà ra.
Người Đại Minh lúc này, chớ nói là sử dụng quyền lực của mình, họ còn chẳng biết là mình có những quyền gì nữa cơ.
Một quan viên phải để bách tính thấy mình cần quan phủ, nếu không làm được điều ấy thì chính là Đại Minh bây giờ.
Chuyện này bách tính mơ hồ lắm, nhưng đừng tưởng lừa được loại người như Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ.
Mấy năm qua hai người bọn họ đã nghiên cứu triệt để chính sách, thể chế của huyện Lam Điền rồi, đồng thời còn tìm hiểu cả tư tưởng của Vân Chiêu thông qua manh mối từ chính sách hàng ngày.
Cố Viêm Vũ lúc này đang ở Giang Nam, khi có thương cổ đem Nhật báo Lam Điền truyền tới nơi này gây xôn xao, hắn vội vàng ngay trong đêm cưỡi ngựa chạy tới Lam Điền.Đại sự thế này làm sao thiếu hắn.
Trên đường đi, qua mỗi dịch trạm hắn đều nghe thấy có người bàn tán chuyện này, càng gần huyện Lam Điền, bàn tán càng nhiệt tình, làm hắn càng sốt ruột.
Tám ngày sau ...
Hoàng Tông Hi dở khóc dở cười rót cho Cố Viếm Vũ cốc trà: “ Chuyện này tận năm sau mới diễn ra, gấp một hai ngày làm gì?”
Liên tục nhiều ngày cưỡi ngựa đi gấp, Cố Viêm Vũ mặt mày bơ phờ, áo quần lôi thôi, ăn ngấu ăn nghiến bánh nướng Hoàng Tông Hi đưa cho, uống cốc trà cho trôi, có ít sức rồi liền nói: “ Người phương nam cho rằng, Vân Chiêu không phải Tư Mã Chiêu, mà là Vương Mãng.”
“ Họ nghĩ rằng huyện tôn đang mua chuộc lòng người sao?”
“ Không chỉ vẻn vẹn đánh giá như thế, bọn họ nói ác độc hơn nhiều, nhất là Hầu Phương Vực, hắn công kích Vân Chiêu như tên điên, tới mức không còn liêm sỉ gì nữa rồi.”
Hoàng Tông Hi khẽ lắc đầu: “ Hắn thực sự không biết sợ à?”
“ Sợ lắm chứ, vì hắn bị Phương Dĩ Trí, Trần Trinh Tuệ trở về bóc trần bộ mặt giả dối, thanh danh không như trước, giờ tới mức sống qua ngày nào hay ngày nấy rồi, suốt ngày lưu luyến chốn hoa cỏ, kiếm an ủi từ thân thể kỹ nữ.” Cố Viêm Vũ đã lưng lửng bụng, ăn cũng nho nhã một chút: “ Sợ đến mức không biết sợ nữa rồi, vì hắn biết mình không còn đường quay đầu.”
“ Đáng tiếc.”
“ Có gì mà đáng tiếc, may mà huynh không về, ta quay về Giang Nam, tình hình tệ lắm, không khí nơi đó khiến người ta cảm giác không thở nổi. Chỉ có Ứng Thiên phủ dưới tay Sử Khả Pháp còn chút hi vọng, thế nhưng Bạch Liên Giáo đại loạn, nơi vốn có chút khí tượng mới thành đống đổ nát. Ba năm tâm huyết của Sử Khả Pháp đã trôi theo dòng nước ....”
Hoàng Tông Hi hỏi vội:” Phá hoại có nghiêm trọng lắm không?”
Cố Viêm Vũ gật rồi lại lắc, như thế không biết nói thế nào mới có thể diễn đạt hết ý:” Sáu vạn giáo phỉ Bạch Liên Giáo, huynh nghĩ xem, giết không hết, trừ không tận, khi ta tới thì người nơi đó giết chóc đỏ mắt rồi. Viên lại Ứng Thiên Phủ bị bức bách làm tướng quân, phong ba này muốn dẹp được phải mất nửa năm nữa. Nam Kinh phồn hoa trong sáu ngày bạo loạn dữ dội nhất chết hơn vạn người, chủ yếu là huân quý, quan lại, phú hộ.”
“ Bạch Liên thánh nữ bị giết trong loạn quân, Bạch Liên lão mẫu bị Sử Khả Pháp cuồng nộ lăng trì, hơn 100 đầu mục Bạch Liên giáo bị ông ta chém đầu ngoài chợ. Đáng tiếc, giết nhiều đến mấy thì thành Nam Kinh cũng không quay lại được như cũ ...”
Hoàng Tông Hi càng nghe càng yên tĩnh, không xúc động như ban đầu nữa:” Nếu nhìn từ góc độ Lam Điền mà nói, đây chưa chắc không phải là chuyện tốt.”
Cố Viêm Vũ cũng có chung suy nghĩ, chính sách, luật pháp của huyện Lam Điền cực kỳ bất thiện với huân quý, quan viên cũ và địa chủ. Dù Bạch Liên Giáo không giết thì những tầng lớp đó cũng sẽ bị Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung giết.
Nếu qua được ải hai người kia, khi quân Lam Điền tới, kết cục họ cũng không hay ho gì.
Hoàng Tông Hi kiên định nói: “ Huyện Thanh Thủy cho tới tận bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn sau họa Bạch Liên giáo, dăm bữa nửa tháng phát hiện kẻ lén lút thờ phụng, đầu độc bách tính. Với loại tà giáo này, cần phải diệt tận gốc.”
Cố Viêm Vũ kể xong tình hình nóng ruột quay lại chủ đề cũ: “ Hoàng huynh, Vân Chiêu thực sự chuẩn bị trao quyền cho dân sao?”Đôi mày đang chau lại của Hoàng Tông Hi lập tức giãn ra, mặt cũng nở nụ cười, gật đầu: “ Đúng là như thế, tuy ẩn trong đó còn nhiều lòng riêng, nhưng chuyện trao quyền cho dân là hoàn toàn chính xác.”
“ Nhưng hi vọng gì đám nông phu, công tượng, tiểu lại, thương cổ thảo luận ra được chính sách tốt chứ, thậm chí họ có biết chữ không, tới khi đó không phải vẫn là do Vân Chiêu định đoạt à? Chẳng phải lúc đó y có thể đường hoàng lấy lý do, ý nguyện của dân, muốn giết ai thì giết sao? “ Cố Viêm Vũ thắc mắc: “ Nhiều người ở Giang Nam khinh bỉ vì lý do này, họ nói chỉ trò hề của Vân Chiêu thôi, thay vì nói mình thực thi thiên ý thì giờ là dân y, thực chất là ý muốn của y, sao che mắt được chí sĩ thiên hạ, làm sao đảm bảo tương lai không có chuyện này.”
Danh Sách Chương: