Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chiêu đuổi nốt cả Dương Hùng, duyệt xong văn thư cuối cùng, đóng dấu, rửa mực dính trên tay rồi về tiểu viện của mình.

Từ ngày Vân Chiêu ở Phục Ngưu Sơn trở về còn chưa được gặp con, hai đứa bé được Tiền Đa Đa và mẹ đưa tới Thang Cốc tắm suối nước nóng tránh rét rồi, theo kế hoạch tới tận hôm nay mới trở về.

Vừa bước qua cửa quá nhiên là náo nhiệt hơn nhiều Hà Thường Thị đang chỉ huy mấy nha hoàn quét dọn xếp đồ đạc, y vội vàng vào phòng ngủ, Tiền Đa Đa đang ngồi dựa vào giường gấm xem sách, hai đứa bé thì nằm ngủ trong nôi.

Tiền Đa Đa giang tay, Vân Chiêu bế bổng nàng lên, cúi cầu vào cổ nàng hít sâu một hơi, hương thơm ngát làm người ta kích động, đang định có hành động thì nàng nói nhỏ:” Vờ ngủ đấy, chúng nghe thấy tiếng chàng ở ngoài kia rồi.”

Vân Chiêu quay đầu lại, quả nhiên có bốn tròng mắt đen lay láy đang chăm chú nhìn họ rất tò mò, vội đặt lão bà xuống, cười ha hả đi tới bên hai đứa bé, cứ tưởng hai đứa sẽ nhao nhao đòi bế, không ngờ chúng cúi đầu chổng mông về phía y.

Chắc là trò ngốc mà Vân Xuân Vân Hoa dạy rồi, không sao cả, không thơm được mặt thì thơm mông vậy, thơm vào mông mỗi đứa một cái, còn ủi chúng ngã lăn tròn.

Tiền Đa Đa, tủm tỉm cười nhìn ba cha con nô đùa, nói:” Phu quân mùng sáu tháng sau người ta đưa sính lễ đến hỏi Vân Tuệ, Vân Diễm.”

“ Con quỷ xui xẻo nào mà đòi cưới hai đứa bọn chúng thế?” Vân Chiêu sửng sốt:

“ Coi chàng nói kìa, muội tử của chàng đó.” Tiền Đa Đa vờ làm động tác ném sách:” Là Lô Thanh, trưởng tử Lô Tượng Thăng, Hồng Thế Minh, trưởng tử Hồng Thừa Trù.”

“ Tiểu Tuệ, Tiểu Diễm có hài lòng không?”

“ Đây là hôn phối tốt nhất mà thiếp có thể tìm cho bọn chúng rồi, không hài lòng cũng phải hài lòng.”

Mặc dù cảm giác hai nhà đó tới hỏi cưới muội tử của mình khó tránh khỏi có ý mượn đó nhanh chóng hòa nhập vào nơi này, song Vân Chiêu không ý kiến gì thêm, hai muội tử của y cũng chưa chắc đã hài lòng, dù sao còn tốt hơn là không gả, với lại còn y ở đây, chịu ấm ức là người khác, không phải chúng.

Giờ Tiền Đa Đa nắm đại quyền ở nội trạch rồi.

Vân Nương ngoại trừ tham gia ít tụ hội của quý phụ đỉnh cấp của huyện Lam Điền thì chơi với hai tôn tử mặt mày đẹp đẽ, trắng trẻo bén tròn, chuyện khác không thèm để ý.

Phùng Anh là nữ tử không chịu được ở nguyên trong nội trạch, cho nên Tiền Đa Đa hiển nhiên thành lão đại nội trạch, chuyện này hợp với tính cách của nàng.

Chuyện có người tới dạm hỏi Vân Tuệ, Vân Diễm truyền đi, người bị đả kích Vân Xuân, Vân Hoa.

Trước kia còn ỷ vào Vân Chiêu giở trò vô lại với Tiền Đa Đa, giờ không dám thế nữa rồi, ngoan ngoãn như hai con mèo lớn.

Hai đứa ngốc này cũng thông minh được một lần, biết dựa vào mình hoặc cha mẹ thì cả đời này đừng mong kiếm được phu quân không tệ, nói cho cùng phải nhờ Tiền Đa Đa giúp mới được.

Bởi thế khi quít bê lên cho Tiền Đa Đa không còn là quít nguyên vỏ nữa, cả màng trắng bên trong cũng bóc sạch, lại còn đảm bảo mỗi quả đều chua ngọt vừa miệng, không quá chua, không quá ngọt.

Vân Chiêu xem sách chướng mắt lắm, chỉ vai:” Bóp vai cho ta đi, ngồi duyệt văn thư cả ngày rồi.”

Vân Xuân rất miễn cưỡng đi tới, vừa bóp vai vừa làu bàu:” Nô tỳ đã 20 rồi ...”

Vân Chiêu đặt sách xuống:” Trong quân bao nhiêu hảo hán mà ngươi không vừa mắt, nhất định muốn gả cho người đọc sách, lại còn muốn ưa nhìn, gia cảnh dư dả, ta làm thế nào được?”

Vân Xuân ủy khuất cúi đầu xuống, mũi xụt xịt, giống như đang khóc.

“ Xuân Xuân, Hoa Hoa nhà ta thân phận thế nào chứ, mặc dù bề ngoài là nha hoàn, nhưng bước chân ra khỏi cái cửa này, ai dám coi chúng là nha hoàn? Luận tới thân sơ, hai nha đầu chết tiệt này máu mủ với chàng chắc gì kém hơn Vân Tuệ, Vân Diễm, thiếp thấy chúng còn đáng tin hơn cả đám muội tử của chàng đấy.” Tiền Đa Đa lười biếng lên tiếng, Vân Xuân tức thì dừng màn giả khóc, giỏng tai lên nghe tiếp:” Cho nên kiếm một người đọc sách gia cảnh tốt, tướng mạo không tệ đâu có gì quá, thiếp đang tìm cho chúng, tìm được rồi gặp mặt một cái là thành hôn ngay.”

Vân Xuân, Vân Hoa càng thêm ân cần, hai bàn tay lớn của Vân Hoa không cần ai nói cũng tích cực bóp chân cho Tiền Đa Đa, còn Vân Xuân cũng bóp vai Vân Chiêu càng lúc càng mạnh.

“ Hừ, đám Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân không tính, bọn chúng đều có vấn đề cả, còn mấy đứa về sau, chẳng qua là làm bộ làm tịch thôi, dù trong lòng có muốn lắm cũng vờ vờ vịt vịt làm cao, không chịu đi đầu. Giờ thiếp gả đi hai đứa rồi, chàng đợi xem, lại chả sợ hết phần kéo tới ngay ấy à ...” Tiền Đa Đa là đại sư tỷ, nàng thừa hiểu tâm tư đám học sinh thư viện:

“ Tùy nàng thôi, dù sao ta nói trước là ta bổ nhiệm quan viên cũng chẳng phải xem bọn chúng có phải là muội phu của ta hay không, nên chúng định kiếm đường này tiến thân thì nằm mơ rồi.” Vân Chiêu nói trước:

Tiền Đa Đa bĩu môi:” Chàng khỏi lo chuyện đó, dung tục mới dễ hài lòng, tài hoa thì lòng tham không đáy, thiếp chọn người phù hợp mà gả đi. Đám muội tử của chàng nói cho cùng vẫn là nữ nhi nhà thổ phỉ, dựa vào thân phận chỉ bắt nạt được đám dung tục thôi. Nếu gả cho kẻ có tài hoa, e là bằng vào mức độ ngu xuẩn của chúng, chỉ có phận bị người ta lợi dụng.”

“ Như thế không phải là gây phiền toái cho chàng à? Trước kia không hiểu chàng nghĩ gì, ghép đôi bậy bạ, may mà không thành, nếu không đến lúc chàng hối hận.”

Vân Chiêu quả thực đâu nghĩ xa được như thế, Tiền Đa Đa nói phải lắm, bằng vào đống vấn đề trên người đám muội tử của y, đặt vào tiểu hộ, có khi người ta coi là tính đỏng đảnh nhà phú quý, cho qua được, chứ tới nhà quý quý gia giáo, đó là bất hạnh của chúng.

Cởi bỏ được tâm sự lớn, lại thêm tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay hai nhi tử được Vân Xuân, Vân Hoa bế đi, đêm đã khuya mà chăn gấm vẫn nổi sóng nhấp nhô. Khi Vân Chiêu đang thương lượng với Tiền Đa Đa sinh một khuê nữ thì có tiếng gõ cửa, giọng Vân Xuân khẩn cấp truyền vào:” Thiếu gia, Dương Hùng ở ngoài trạch nói có quân báo khẩn.”

May mà Vân Chiêu và Tiền Đa Đa lén lút hẹn hò bao năm cũng có kinh nghiệm đối phó với tình huống khản cấp rồi, nếu không thế nào cũng có vấn đề.

Khi Vân Chiêu mặc y phục ra tới ngoại trạch thì Dương Hùng đang cầm bản văn thư đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng.

“ Huyện tôn, Hàn Tú Phân gửi tin báo, nửa tháng trước thủy quân của chúng ta thu phục Cựu Cảng tuyên úy ti của Đại Minh.” Dương Hùng thấy Vân Chiêu chưa hiểu ra bổ xung:” Ở Tô Môn Đáp Tịch ạ.” (Sumatra )Vân Chiêu gật đầu:” Không tệ.”

Dương Hùng nóng ruột hỏi:” Huyện tôn có biết trên đảo đó còn có sáu vạn cư dân Đại Minh không?”

“ Sáu vạn cơ à?” Sắc mặt Vân Chiêu trở nên nghiêm túc hơn:

“ Năm Gia Tĩnh, Trương Liễu người Nhiêu Bình Triều Châu khởi nghĩa thất bại nam hạ chiếm Tô Môn Đáp Tịch tự lập xưng vương, quốc hiệu Phi Long. Sau đó di dân Chương Châu, Tuyền Châu dựa vào hắn, giờ lên tới sáu vạn. Về sau bị vương quốc Á Kỳ Tô Đan được Áo Tư Mạn hỗ trợ tiêu diệt.”

“ Phản bội không thành ra hải ngoại lập quốc à?”

“ Vâng, Trương Liễu làm loạn Quảng Đông, Giang Tây, Phúc Kiến, hung hăng vô cùng, khi đó triều định phải hợp binh ba tỉnh, điều động 20 vạn quân, mất ba năm mới có báo tin mừng.” Dương Hùng bình tĩnh lại giải thích rõ ngọn nguồn:” Khi Hàn Tú Phân tấn công, bọn họ ủng hộ Tô Đan đánh lại, về sau quay sang theo Hàn Tú Phân cùng đánh Tô Đan, nếu không chúng ta đã chẳng mau chóng chiếm được một nửa Kim Châu.”

“ Vì sao Hàn Tú Phân lại đánh nơi đó?”

“ Theo chiến báo, một là vì hồ tiêu và hương liệu, hai là người Hà Lan, Bồ Đào Nha, Anh đều thèm khát nơi đó, nên Hàn Tú Phân cũng muốn chen chân, được thì tốt, không được thì đi.”

“ Thế là sao?” Vân Chiêu vẫn không hiểu:

“ Chủ yếu là vì trên đó có người Đại Minh, dùng quá nhiều hải tặc hỗn tạp sẽ ảnh hưởng tới ổn định trong quân, nên cố ấy muốn dùng người mình, dù sao chúng ta là sơn tặc, đám đó là hậu duệ hải tặc, dễ hòa hợp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK