Cố Hoành Ba đứng một bên sân khấu, nhưng bạn diễn bị khán giả phía dưới đánh đuổi chạy trốn, nàng không phẫn nộ mà còn cười. nụ cười rất tươi, phản ứng của khán giả đã cho thấy tất cả, nàng thành công rồi, thành công lớn là đằng khóc.
Không, không chỉ thành công, nàng không dám dùng từ ghi vào sử sách, nhưng nếu chỉ nói tới thành công chưa đủ diễn tả.
Khấu Bạch Môn một thân hồng y diễn vai Hỉ Nhi chạy tới bên Cố Hoành Ba, nàng cố sức can ngăn nhưng không được, đám người đó như bị ma nhập vậy, các nàng tốn bao công sức chuẩn bị cho buổi biểu diễn này, mỗi lời thoại đều sửa đi sửa lại không biết bao lần, kết cục là chưa biểu diễn hết đã bung bét thế này, lo lắng nói: “ Tỷ tỷ, làm sao bây giờ, vở kịch này không diễn được nữa rồi.”
Cố Hoành Ba xỉa ngón tay vào trán Khấu Bạch Môn, không nhịn được ôm nàng vào lòng, hận không thể cắn vài cái để giải tỏa cảm xúc của nàng lúc này: “ Cô ngốc ơi là cô ngốc, còn diễn gì nữa, vở kịch ngày hôm nay đã quá thành công rồi, từ nay chúng ta thoát khỏi thân phận xướng môn rồi.”
“ Là sao? “ Khấu Bạch Môn còn chưa hiểu:
Cố Hoành Ba nắm vai nàng xoay về phía sân khấu chỉ đám đông vẫn đang rất kích động:” Nhìn cảnh đó đi, câu chuyện tài tử giai nhân, ân oán tình thù, hoa tiền nguyệt hạ, sao mà có thể so được với nó chứ? Chúng ta thành công rồi, muội chưa hiểu ý nghĩa việc này sao, Vân Chiêu muốn dùng tỷ muội chúng ta làm việc, trước tiên phải rửa sạch thân phận của chúng ta. Nếu không để một đám nữ tử xướng môn xuất đầu lộ diện làm loại việc này sẽ ảnh hưởng thanh danh của y lẫn hiệu quả vở kịch.”
“ Chúng ta có mười bảy tỷ muội, vậy là có mười bảy Hỉ Nhi, chúng ta không chỉ diễn xuất ở Trường An, mà còn cả Quan Trung, sẽ đi khắp nơi thuộc quản lý của Lam Điền, đem câu chuyện Bạch Mao Nữ này kể cho toàn thiên hạ, để bách tính biết, chính vương triều Đại Minh cũ, chính tham quan ô lại, địa chủ cường hào ép con người ta thành quỷ.”
“ Chỉ có Lam Điền mới là cứu tinh của thiên hạ, chỉ có Lam Điền mới có thể biến quỷ thành người.”
Khấu Bạch Môn gật đầu như hiểu như không, ít nhất nàng dám nói, chưa buổi biểu diễn nào cũng mình gây tác động mạnh tới người xem như vậy, có vẻ, có vẻ không tệ.
Cố Hoành Ba trong cơn phấn khích tuyên bố: “ Ta cũng muốn mô phỏng Bạch Mao Nữ để viết một vở kịch khác.”
Khấu Bạch Môn thốt lên: “ Tỷ tỷ cũng muốn viết kịch sao?”
“ Ừ, ta hiểu ý tứ của huyện tôn rồi, chúng ta biểu diễn không phải cho đám tài tử quan quý xem nữa, nên không cần hoa lệ, chỉ cần câu từ bách tính đều hiểu là được.”
“ Tỷ tỷ muốn viết gì?”
“ Đỗ Thập Nương!”
“ Hả, là Đỗ Thập Nương trong Cảnh Thể Thông Ngôn của Phùng Mộng Long sao? Không được, tỷ tỷ, làm thế sẽ gây ra phiền phức lớn.”
Cố Hoành Ba lần trước được Vân Chiêu đưa cho cuốn sách kể tình tiết câu chuyện Bạch Mao Nữ, nói rõ yêu cầu của y. Chỉ cần hiểu được mục đích của Vân Chiêu, vậy Bạch Mao Nữ hay Đỗ Thập Nương không phải mấu chốt, thế nên nàng cũng muốn viết câu chuyện về cuộc đời những người xướng môn họ: “ Muội nghĩ Vân Chiêu thèm để ý tới loại người như Phùng thị Ngô Hạ sao?”
Khấu Bạch Môn lắc đầu: “ Chắc chắn là không.”
“ Ha, không những ta sẽ viết thành kịch, ta còn sửa, dù sửa không hay thì Phùng Mộng Long chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi. Muội muội, ngàn vạn lần đừng coi tỷ muội chúng ta là nữ tử xướng môn ai ai cũng có thể khi dễ, chà đạp chúng ta. Giờ thân phận chúng ta khác rồi, có Lam Điền, có Vân Chiêu làm chỗ dựa, ai làm gì được chúng ta chứ. “ Cố Hoành Ba nó xong vung mạnh hai tay sang bên, như phá hết xiềng xích trên người:
Khấu Bạch Môn nhìn khán giả xem kịch thương tâm rời đi, mặt nàng xuất hiện sự tự tin chưa từng có.
Vở kịch Bạch Mao Nữ diễn được có một nửa đã phải dừng rồi, nữ quản sự Minh Nguyệt Lâu bị vật cứng ném trúng đầu tức giận lệnh người dưới, từ nay về sau ghế của rạp hạt phải cố định, không cung cấp khăn nóng, hoa quả, bánh ngọt nữa.
Quan trọng nhất là khách không được mang theo binh khí, cứ nhìn tình hình hôm nay mà xét, họ mà có vũ khí trong tay người đóng vai Mục Nhân Trí, Hoàng Thế Nhân chết là cái chắc.
Chỉ mới diễn được một nửa mà những cái tên Hoàng Thế Nhân, Mục Nhân Trí, Hỉ Nhi, Dương Bạch Lao đã vang vọng Quan Trung.
Rất nhanh, những người tính tình khắc bạc bị người ta chụp lên đầu cái tên Hoàng Thế Nhân, Mục Nhân Trí, mà ai bị chụp cái biệt danh này, cơ bản biến thành chuột qua đường.
Tiền Đa Đa chính là Hoàng Thế Nhân.
Chính Vân Nương nói thế đấy.
Vân Xuân, Vân Hoa cùng chia sẻ cái tên Mục Nhân Trí.
Cũng chính là Vân Nương nói đấy.
Từ sau khi xem hoàn chỉnh vở Bạch Mao Nữ, Vân Nương nhìn ai cũng không vừa mắt. Mấy năm qua Vân Nương không hề khóc, vậy mà xem một vở kịch khóc suýt mù mắt.
“ Sau này không xem kịch nữa, xem một lần đau lòng liền mấy ngày.” Vân Nương cho hai tôn tử ăn tối, lòng vẫn không vui lên được:
Tiền Đa Đa giảu môi rõ cao:” Tức phụ của mẹ biến thành Hoàng Thế Nhân rồi, tâm tình nào mà xem kịch.”
“ Cả cái nhà này chỉ con là giống Hoàng Thế Nhân nhất, nhìn con đối xử với thương cổ thế nào, như hận không thể lột da họ. Còn Vân Xuân, Vân Hoa là hai đứa chân chó của con, mẹ nói sai chắc?” Vân Nương không coi Tiền Đa Đa là dâu, coi nàng như con gái mình:
Tiền Đa Đa phụng phịu phản bác:” Con đâu có cướp khuê nữ nhà người ta.”
Vân Nương nhất quyết muốn gán cái biệt danh này cho tức phụ: “ Con lấy hàng của người ta, khác gì cướp khuê nữ.”
Tiền Đa Đa nhướng mày lên:” Đó là vì chúng dám bắt nạt nhà ta, vốn là vụ mua bán tốt, chúng lại cho rằng là nhà ta không để ý tới chút tiền nhỏ, nên vào hùa với nhau lừa nhà ta. Đám thương cổ chẳng kẻ nào tốt, đều muốn kiếm chác từ nhà ta, cái thói này không giết, sau này chúng càng to gan, càng làm ra những chuyện lớn hơn. Đợi A Chiêu ra mặt giải quyết thì chúng chỉ có mất đầu, con làm thế là nhân từ với chúng, vậy mà mẹ đặt cho con biệt danh kia.”
Vân Nương nói nhỏ:” Hay là chúng ta đi xem vở kịch đó lần nữa.”
Tiền Đa Đa lắc đầu:” Không đi, xem một lần mà đau lòng bao lâu, mẹ lần trước khóc nhiều như thế, lần này mà khóc nữa, mắt có bị làm sao, A Chiêu về con ăn nói thế nào.”
“ Mẹ thích câu hát trong đó ... Gió đông như giục ai ngoài song, tuyết hoa như mang tin chờ mong ... Mẹ nghe nói Cố Hoành Ba sẽ tới thành Ngọc Sơn biểu diễn đấy ...” Vân Nương giục:” Đi thôi, buổi tối người ta diễn đấy.”
Tiền Đa Đa đố kỵ:” Cố Hoành Ba chỉ giỏi múa, hát có gì hay, hôm nào rảnh nhi tức cũng mặc hồng y đóng Hỉ Nhi cho mẹ xem.”
Vân Nương đánh lên tay Tiền Đa Đa:” Toàn nói bừa, đó là chuyện cho con làm à?”
Tiền Đa Đa quen với tiêu chuẩn kép của Vân Nương rồi, nếu nói cái tên Hoàng Thế Nhân gán cho ai là thích hợp nhất, Tiền Đa Đa thấy đó là Vân Nương, năm xưa chính là địa chủ bà hà khắc.
Vân Chương, Vân Hiển tất nhiên là không thích xem kịch hát, với chúng xem cái gì không có nhào lộn đấu võ là không hứng.
Tương tự vở kịch kia chẳng với đám Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Tiền Thiểu Thiểu chẳng đáng một đồng, bọn họ từng gặp qua những chuyện bi thảm hơn bội phần.
“ Mười bảy đội ngũ diễn xuất còn ít quá, ta kiến nghị họ chưa xuất phát bây giờ, phải lệnh cho toàn bộ đoàn kịch ở Quan Trung tới gặp Cố Hoành Ba học vở kịch này, chỉ một tháng là đủ, sau đó sai họ xuất phát ra ngoài biểu diễn, hiệu quả tốt hơn nhiều.” Trương Quốc Trụ đánh giá cao sức ảnh hưởng của vở kịch này:
“ Một vở thì đơn điệu quá, lệnh đám khốn kiếp tự coi mình phong lưu ở thư viện viết vài vở kịch nữa.” Hàn Lăng Sơn quay sang:” Tiểu cữu tử, ngươi nói sao?”
Tiền Thiểu Thiểu cực ghét cách xưng hô này, tức giận co chân đá: “ Cút!”
Danh Sách Chương: