Vân Phượng rất ngu xuẩn.Đó là đánh giá trước nay của Hàn Lăng Sơn với Vân Phượng.
Kỳ thực trong mắt hắn, người thông minh trên đời này không nhiều, số người thông minh trong những người hắn biết có thể đếm trên đầu ngón tay.
Loại người như Từ Ngũ Tưởng, trong mắt Hàn Lăng Sơn cũng chỉ hạng là trung bình mà thôi, thế nên Vân Phượng bị đánh giá là ngu xuẩn cũng không phải là hắn xỉ nhục nàng.
Nha đầu này chỉ có hai thứ hay, trong tay lúc nào cũng có tiền và có món ăn ngon.
Cho nên hắn từng cùng một đám trẻ con tung hô Vân Phượng, để nàng thấy cao cao tại thượng, mỗi lần cả đám xum xít quanh Vân Phượng đều vì muốn nàng trả tiền, hoặc là trong tay nàng có món ăn ngon đủ khiến mọi người vứt bỏ tôn nghiêm.
Lợi dụng xong thì chẳng ai muốn chơi với Vân Phượng nữa, vì thế Vân Phượng phải mời chúng ăn ngon hơn, mua cho chúng nhiều thứ hơn mới có thể tiếp tục hưởng thụ vinh quang ngắn ngủi.
Có điều Hàn Lăng Sơn phải thừa nhận một điều, Vân Phượng là người rộng rãi, vô cùng rộng rãi.
Nhưng mà biểu hiện của nàng hôm nay hoàn toàn vượt ngoài hình dung của Hàn Lăn Sơn về nàng, đây không phải Vân Phượng, ít nhất không phải Vân Phượng mà hắn biết.
Vân Phượng mà hắn biết chỉ biết ngửa mặt lấy lỗ mũi nhìn người, làm gì có chuyện ngoan ngoãn như thế với Thi Lang, tướng mạo chẳng xuất chúng, lại còn nghèo khó.
Hắn là người đi khắp nam bắc, sao không nhận ra chiếc châu sai kia giá trị không tính ngổi, thứ đủ khiến Vân Phượng điên cuồng, vậy mà nàng đem tặng Thi Lang.
Trời ơi ... Vân Phượng phải thích Thi Lang tới mức nào mới làm như thế.
Còn chuyện y phục với hài thì chẳng đáng nhắc tới, Vân thị không thiếu thợ khéo chỉ cần nhìn thân hình một cái là làm ra được món đồ vừa người.
Cơ bản không thể do Vân Phượng làm.
“ Trong bọc có một cái túi tiền do thiếp tự tay làm.”
Vân Phượng khi nói câu ấy mang vẻ thẹn thùng lúng túng, thực sự khiến nam nhân có chút xốn xang trong lòng.
Thi Lang nghe vậy lập tức mở bọc hành trang lấy túi tiền ra.
Thực sự khó dùng từ ngữ gì hình dung, nhìn có vẻ là hình uyên ương giỡn nước, nhưng mà hai con uyên ương đó cần Hàn Lăng Sơn phải phát huy trí tưởng tượng siêu phàm mới có thể gọi nó là uyên ương.
“ Xấu thật đấy!” Hàn Lăng Sơn cảm khái từ tận đáy lòng:
Không ngờ Vân Phương không nổi giận mà xấu hổ cúi đầu, chớp mắt cái cổ trắng trẻo biến thành màu phấn hồng.
Thi Lang nhìn cái túi tiền xấu xí mà miệng không ngừng nói "
không tệ, không tệ", sau đó hết sức tự nhiên làm hành vi mà Hàn Lăng Sơn thấy là não tàn, buộc thứ đó vào đai lưng.
Vân Phượng có vẻ được an ủi rất nhiều: “ Sau này ta sẽ học thêu thùa thật tốt.”
“ Không cần vất vả như thế, nàng là quý nữ, ta cưới nàng về không phải để nàng vất vả, chuyện thêu thùa may vá này, tương lai nuôi vài tú nương trong nhà là được rồi.”
Thi Lang nói xong lại nâng chén với Hàn Lăng Sơn:” Hôm nay lòng ta rất sướng khoái, chúng ta uống thêm vài chén.”
Hàn Lăng Sơn tay thì nâng chén, mắt liếc Vân Phương, tới giờ hắn chưa hết chấn kinh về hành vi của nàng, mặc dù hắn không rõ ra sao, nhưng hắn dám khẳng định lúc này trong mắt Thi Lang, Vân Phượng chắc chắn là nữ tử tốt hiếm có trên đời.
Chuông lớn thư viện Ngọc Sơn đánh chín tiếng, Vân Phượng quyến luyến rời đi, khóe mắt tựa hồ có ánh lệ.
Thi Lang nói lớn:” Nàng chuẩn bị áo cưới đi, đợi ngày ta về Ngọc Sơn báo cáo công tác, chúng ta thành thân.”
Vân Phương "ừm" một tiếng, ôm mặt chạy mất.
“ Một quý nữ vì kẻ kém cỏi như Thi Lang này mà làm thế, cho dù nàng có giả vờ chăng nữa, Thi Lang cũng ghi nhớ trong lòng rồi, ít nhất nàng không cho rằng gả cho ta là vụ mua bán lỗ vốn.”
“ Vân Phượng vốn là nữ tử thiện lương.” Hàn Lăng Sơn nói câu này hết sức công tâm:……… ………Vân Chiêu rất muộn mới về nhà.
Thấy Tiền Đa Đa và Phùng Anh đang thì thà thì thầm gì đó bên bản đồ, lại còn đo đạc, liền ghé đầu tới nhìn, té ra là tờ hải đồ.
Tiền Đa Đa liền kéo Vân Chiêu tới xem cùng, chỉ một hòn đảo không lớn: “ Hàn Tú Phân nói trên hòn đảo này có dừa đấy.”
Vân Chiêu nhìn địa danh nàng chỉ, là một hòn đảo Nam Dương:” Chỗ này hòn đảo nào mà chẳng có dừa.”
Tiền Đa Đa chớp chớp mắt nói:” Hàn Tú Phân nói, nước dừa rất ngon.”
Vân Chiêu cảnh giác ngay:” Không ngon đến thế đâu, thứ đó không đáng tiền, nếu như bảo họ đưa từ đó tới Quan Trung thì quá tốn kém, không đáng chút nào.”
Phùng Anh bật cười:” Không phải bọn thiếp muốn uống nước dừa, mà đọc thư Hàn Tú Phân gửi về, nói người trên đảo không cần làm việc cũng có thể ăn no, thực sự có nơi như vậy sao?”
Quan hệ giữa Tiền Đa Đa và Hàn Tú Phân xưa nay rất tốt, thư Hàn Tú Phân gửi cho Tiền Đa Đa dày gấp bội công văn gửi cho Vân Chiêu:” Đúng là có, nơi đó chẳng những có dừa, còn có chuối nhiều vô tận, còn có thứ gọi là củ sắn mọc tràn lan khắp nơi, thậm chí lúa gạo mọc hoang ở đó cũng đủ cho người ăn rồi.”
“ Những hòn đảo ở đó bốn mùa đều mà mùa hè, cây cối quanh năm tươi tốt, quá đáng nhất là trong đất có lượng lợn quặng thiếc, cứ đào đất xúc vào giỏ, dùng lửa đốt lên là có thiếc, mà các nàng biết thiếc mang từ Vân Nam đắt thế nào thì các nàng biết rồi đấy.”
“ Cho nên người nơi đó chẳng cần vất vả kiếm ăn, có thể gọi là thiên đường.”
Phùng Anh dậm chân:” Khi thiếp ở Thành Bạch Đế vì kiếm cho bách tính chút thức ăn mà vất vả đi sâu vào rừng núi, khó hơn lên trời, bọn họ hay quá, có mảnh đất tốt như thế mà không biết quý trọng, suốt ngày chẳng làm gì hết chỉ ăn với ngủ. Người lười biếng không xứng đáng có mảnh đất tốt như thế.”
“ Vì có mảnh đất tốt nên mới sinh ra người lười biếng, nàng so sánh người phương nam với phương bắc là đủ hiểu rồi, nhưng như thế cũng không phải toàn là chuyện tốt như nàng nghĩ đâu.” Vân Chiêu chỉ tay lên bản đồ nói với hai lão bà tham lam:” Bây giờ không chỉ người Tây Ban Nha, người Hà Hà Lan, người Anh nhòm ngó hòn đảo đó, cả Hàn Tú Phân cũng muốn, cho nên người bản địa nơi đó dang bị đủ các thế lực tàn sát. “
“ Chuyện gì cũng vậy, có lợi có hại có được có mất, các nàng không cần quá hâm mộ nơi đó, hòn đảo đó nhìn trên bản đồ chỉ cách chúng ta hai tấc, kỳ thực phải tốn mười mấy ngày mới tới được đó, dù lấy thiếc ở nơi đó về thì cũng đắt hơn ở Vân Quý, không đáng.”
“ Hàn Tú Phân sở dĩ viết thư miêu tả cho các nàng nơi đó tốt thế nào, để các nàng ủng hộ cô ấy mở rộng địa bàn ở Nam Dương đấy, nha đầu đó giỏi lắm giờ biết đi đường vòng gây áp lực với ta rồi.”
Quan viên huyện Lam Điền làm việc đều tính toán được mất.
Trừ phương diện dân sinh mỗi năm tiến hành đầu tư theo tỉ lệ cố định, đầu tư ở phương diện khác cơ bản đều phải so sánh tỉ lệ hồi báo lớn nhất mới tiến hành.
Bởi thế tạo thành hình dáng lãnh địa huyện Lam Điền rất giống con nhện lớn, Quan Trung chính là thân, còn Ninh Hạ, tái thượng, Vân Quý, Lĩnh Nam, Hà Nam, Hồ Bắc, Hán Trung, đất Thục là tám cái chân vươn ra.
Còn những mật điệp trải khắp lãnh thổ Đại Minh chính là mạng nhện do con nhện đó kết thành.
Còn hoàng đế Sùng Trinh, Sấm vương Lý Hồng Cơ, Bát đại vương Trương Bỉnh Trung là con mồi dính trên mạng nhện đó, bây giờ đang vùng vây trong lưới, thi thoảng xe mạng nhện thoát ra.
Nhưng con nhện vẫn không ngừng nhả tơ kết lưới, chỉ cần thêm thời gian, những con mồi đó tiêu hao hết sức sống, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Vân Chiêu cũng mong người Kiến Châu nhảy vào tấm lưới này, để y quét sạch một mẻ.
Còn về bản thân Vân Chiêu, người đời tranh luận rất nhiều, có người khen ngợi y không ngớt, cũng có người chửi mắng y suốt ngày, nhưng mà bọn họ đều có nhận xét chung, Vân Chiêu là quỷ đói trong sắc giới.
Vì thế dù Minh Nguyệt lâu bỏ giá rất cao, còn đảm bảo nhân thân nghiêm ngặt, mới Tần Hoài bát diễm trứ danh tới Minh Nguyệt lâu biểu diễn, đều bị những mỹ nhân từ chối.
Trong đó Khấu Bạch Môn lớn gan nhất, chỗ dựa vững nhất thậm chí còn tuyên bố " tấm thân bồ liễu, không dám nhảy cùng dã thú."
Vì chuyện này mà đại hồng lư Chu Tồn Cực thậm chí đích thân viết thư mắng Bảo Quốc công Chu Quốc Bật chỗ dựa của Khấu Bạch Môn.Đồng thời tuyên bố, Tần Hoài mỹ nhân không tới, hắn sẽ tới Tần Hoài.
Danh Sách Chương: