Kỳ thực những nô lệ Châu Âu đa phần xuất thân hải tặc mà Vân Chiêu mua từ Quảng Châu về lại là những người sống vui vẻ nhất trên Ngọc Sơn ... Vân Chiêu không khôi phục thân phận tự do cho họ, y biết họ làm việc suốt ngày mà không có tiền, nhưng họ lại thực sự sống vô cùng tiêu diêu tự tại, đó chính là mâu thuẫn ... Bọn họ thực sự sống rất tốt, chỉ là không có tiền thôi ....
Vân Chiêu không bớt xén khẩu lương của họ, không ngăn cản bọ họ tự do kết hôn, càng không coi bọn họ như hàng hóa tùy tiện đem tặng hoặc là giết đi.
Nô lệ mắc bệnh được chăm sóc đầy đủ, nô lệ tử vong được mục sư an ủi, cuối cùng là hạnh phúc trở về Thiên Quốc.
Vẻn vẹn không có tiền thôi.
Mà tiền với mấy người đó không có tác dụng gì, gia súc do họ tự nuôi, lương thực do họ tự trồng, cả hoa quả, mứt quả cũng do họ sáng tạo ra.
Bọn họ sống vui vẻ khỏe mạnh trên ngọn núi hùng vĩ này, coi nơi này là quê hương của mình.
Một con ong mật eo nhỏ mông to đậu trên vai Vân Chiêu, cọ hai cái chân sau dưới ánh nắng mùa đông, mỗi cái chân đều dính đầy phấn hoa.
Con ong chỉ đậu trên vai y chốc lát để nghỉ chân rồi vỗ cánh bay vèo vào trong bụi hoa.
Vân Chiêu cởi áo choàng lông ra, mặc thứ này trong nhà nhà kính vô cùng không hợp cảnh, nhà kính này không lớn, chỉ chưa tới nửa mẫu, nhưng bên trong đó trăm hoa đua nở.
Nơi đây vốn có một cái suối nước nóng, nước chẳng có gì đặc sắc, xưởng pha lê dựa theo yên cầu của Vân Chiêu, làm ra rất nhiều tấm pha lê độ trong cao, thế là cái suối nước nóng vô dụng liền có đất dụng võ, thành một căn nhà kính, cũng thành nơi người ta khao khát nhất trong thư viện Ngọc Sơn.
Vân Chiêu tới đây là để mang về cho mẹ một cành hoa hạnh.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ, có điều theo quy của của người Quan Trung, chưa tới 50 không tổ chức tiệc sinh nhật, thế nên còn lâu lắm mới tới lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ.
Năm ngoái cũng chỉ triệu tập đám nha đầu trong thư viện cùng tỷ muội trong nhà, ăn uống chơi bời một bữa rồi qua.
Bình thường nhà kính chỉ cho thợ làm vườn và Hàn Độ tiên sinh thích hoa cỏ được vào, học sinh vạn vạn lần không cho phép vào.
Hôm nay rất phiền, bởi vì Vân Chiêu đi vào thế là có một đám nữ sinh theo sau.Đây là chuyện rất thiếu quy củ, nhưng bọn họ không bận tâm mấy, mặc dù xinh đẹp thì gần như không có, nhưng họ là bảo bối trong thư viện này, một người dám vào là cả đám dám vào.
Hoa bên trong không có gì đặc biệt, xuân hạ thường thấy, vấn đề ở trong thời tiết lạnh chết chó này nhìn thấy hoa tươi nở rộ làm đám nữ sinh quên cả uy nghiêm của Vân Chiêu.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trước mặt đám nữ sinh này, Vân Chiêu cũng chẳng bao giờ đem uy nghiêm ra dùng.
“ Oa, huyện tôn hái hoa hạnh ...” Một nha đầu mặt vuông dụng giọng điệu quái dị trêu ghẹo Vân Chiêu, nha đầu chết tiệt này tết tóc rẽ ngôi giữa vô cùng thịnh hành, làm cái mặt giống như con Q cơ trong bài Tây: “ Chà chà, Đa Đa tỷ tỷ đâu có nhà, huyện tôn hái hoa tặng ai?”
“ Hôm nay là sinh nhật gia mẫu ... “ Vừa nói được một nửa Vân Chiêu hận không thể tát mình một cái:
Quả nhiên đám tiểu nữ tử nghe thấy lập tức reo hò, không đợi Vân Chiêu phải nói, chúng xông vào phòng hoa.
“ Oa, sinh nhật phu nhân, chúng ta phải đi chúc mừng ... Ngươi thấy ta gài bông hoa này ở tóc đẹp không? “ Tiểu cô nương thấp lùn để tóc đuôi én hỏi:
“ Sinh nhật phu nhân, chúng ta nhất định phải đi chúc mừng rồi, mọi người nói lấy gì làm quà? Ta vẽ tấm Bách thọ đồ được không? “ Cô nương béo để kiểu tóc mẫu đơn nói, đầu nàng rất to, làm búi tóc uy vũ như bờm sư tử:
“ Ta đi lấy dụng cụ vẻ tranh, tới đại trạch vẽ cho phu nhân một bức, này, ngươi gài bông hoa đào này vào tai trái ta đi ...”
“ Gần đây ta học thổi tiêu, vừa vặn mời phu nhân nghe rồi chỉ điểm.”
“ Ta để dành 2 cây pháo lớn, loại chỉ phun ra hoa không nổ ấy, đợi khi trời tối mời phu nhân thưởng ngoạn.”
“ Ta thì sao cũng được, dù sao phu nhân cũng thích ta, chỉ cần ta tới hát một đoạn tiểu khúc do ta sáng tác, phu nhân sẽ thích.”
Nghe đám tiểu cô nương tuôn cả tràng nói nhảm, Vân Chiêu lớn tiếng tuyên bố:” Hôm nay trong nhà không tổ chức tiệc.”
Tiểu cô nương biết hát nói:” Chớ lừa bọn muội, chỉ cần bọn muội tới, phu nhân sẽ tổ chức tiệc.”
Vân Chiêu mặt co giật: “ Hôm nay cần yên tĩnh ...”
Lời còn chưa nói hết đám tiểu cô nương hái được hoa vừa ý gài lên tóc mình lại vội vã chạy đi, đến lời Vân Chiêu cũng không chịu nghe hết.
Vân Chiêu nhìn cành hoa hạnh trên tay, khóc không ra nước mắt nói với thợ làm vườn:” Sau này không cho họ vào.”
Thợ làm vườn người Tây Dương u oán nói:” Bình thường họ không tới, là do ngài tới nên họ mới có cơ hội chạy vào, vừa rồi ong mật bay đi không ít.”
“ Đó là chuyện của ngươi, cẩn thận Hàn tiên sinh không tha cho ngươi.
“ Vân Chiêu phun ra một câu rất khốn kiếp, sau đó cẩn thật cho cành hoa hạnh vào lồng ấm mang theo, sau đó xách lồng xuống núi:
Hôm nay tâm tình của mẹ không tốt, nguyên do là có một thương đội trong nhà đáng lẽ Tết này phải về rồi nhưng tới giờ chưa về, người trong trang vô cùng lo lắng, tới tìm mẹ mấy lần, Vân Chiêu đã phái người đi đón rồi, nhưng chắc là do tuyết lớn làm chậm trễ thôi, không tin kẻ nào dám ra tay với Vân thị.
Dù vậy mẹ rất lo lắng, tụng kinh trước linh vị của cha nửa ngày rồi, sau đó lười nhác ở trong phòng ngủ không chịu dậy.
Có lẽ tâm trạng mẹ không tốt cũng không hoàn toàn vì thương đội kia, có lẽ giống bao nữ nhân khác, mẹ thấy mình lại thêm một tuổi rồi, cho nên không thích ngày này, Vân Chiêu thấy nếu mẹ gặp đám tiểu cô nương tướng mạo chẳng ra sao này, có lẽ mẹ sẽ được sự lạc quan, hoạt bát của chúng làm vui vẻ hơn.
Nhìn thấy họ, mẹ có lẽ sẽ nhớ lại thời kỳ thiếu nữ của mình, khi đó mẹ là mỹ nhân hiếm có trong thành Tây An mà.
Trong mắt người mẹ, trẻ con lớn lên rồi sẽ chạy mất, những đứa bé cường hãn một chút vác theo cái bọc lớn rồi mới chạy, sau đó mang một nhi tức phụ xinh đẹp về thăm mẹ.Đứa bình thường thì mang ít bánh trái về thăm mẹ.Đứa xui xẻo chút thì hai tay trống không, ngại ngùng bước qua cửa, nhưng lại được mẹ thương nhất.
Chỉ cần con cái về là niềm vui lớn nhất với cha mẹ.
Năm mới vừa qua, không khí ngày lễ còn chưa tan biến hết, lúc này Vân gia trang tử mây đen bao phủ, tiếng khóc vang vọng.
Một thương đội đi Cam Túc không về đúng kỳ hạn, người tiếp ứng đợi ở dịch trạm Tần Châu cũng mất tin tức của bọn họ.
Người trong thương đội Vân thị chủ yếu là người trẻ tuổi trong Vân gia trang tử, đây là chuyến đi Cam Túc đầu tiên của họ, mục tiêu chủ yếu là đồng.
Từ năm Gia Tĩnh cho tới nay, quốc khố dần trống rỗng, đám người Nghiêm Tung vì giải quyết chi tiêu quốc gia gần như đã dùng hết thủ đoạn có thể.
Trong đó chính sách tổn thất với triều đình ít nhất chính là "Đồng chính" nổi danh.
Năm Gia Tĩnh thứ 25, triều đình dùng 39 vạn lượng bạc mua đồng, đúc ra được chín vạn vạn, giá trị 75 vạn lượng bạc trắng.
Gần như là lợi nhuận gấp đôi.
Huyện Lam Điền bỏ ra 10 vạn lượng bạc mua đồng, sau khi đúc ra tiền đồng, cứ mỗi 1000 đồng thì chi phí bạc là 7 tiền.
Công nghệ đúc tiền ở Phù Phong đã vượt qua hai cục đúc tiền ở kinh sư, chi phí chỉ bằng 6 thành cục đúc tiền kinh sư.Đồng, chì cùng với đồng vụn, tiền vụn là nguồn nguyên liệu đúc tiền chủ yếu của Vân thị.
Xét về vị trí địa lý thì đã rẻ hơn nguồn đồng mà kinh sư mua, dưới tình hình đó, tiền đồng Vân thị đúc ra lại thua kém giá trị cục đúc tiền của kinh sư chỉ vì nguyên nhân, đó là hàm lượng đồng cao hơn hẳn cục đúc tiền kinh sư.Đây là đặc quyền của kẻ thống trị, một loại làm ăn có thể làm lâu dài, đồng thời cũng là vũ khí sắc bén mà Vân Chiêu gửi gắm kỳ vọng lớn.
Danh Sách Chương: