Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đài cao mỗi bên do chính bên mình xây dựng, vẻn vẹn từ điểm này có thể thấy bất kể Vân Chiêu hay Đa Nhĩ Cổn đều thiếu tín nhiệm tối thiểu nhất với đối phương.

Hai cái đài cách nhau một trượng, nếu không nói to thì phía đối phương không nghe thấy, chẳng ai nói gì, vì dù đối phương nói gì cũng thành bằng chứng công kích chính mình.Điểm này Vân Chiêu biết, Đa Nhĩ Cổn cũng biết.

Bởi thế hai người ngồi dưới dù lớn trên đài, thi thoảng nâng cốc mời đối phương, nhìn rất hài hòa.Đa Nhĩ Cổn đưa thịt tới, Vân Chiêu lấy cớ không ăn mặn thưởng cho Vân Dương, Vân Chiêu đưa mỳ sang, Đa Nhĩ Cổn lấy cớ chưa tới giờ chưa ăn, thưởng cho Đa Đạc.

Thế là suốt quá trình gặp mặt, Vân Dương ăn một bụng món ngon Mông Cổ, Đa Đạc nứt bụng vì bánh trái Quan Trung.

Mặt trời ngả về phía tây, Vân Dương không thấy có dấu hiệu trúng độc mà chết, Đa Đạc cũng vẫn khỏe mạnh, Vân Chiêu đưa tay gõ nhẹ chuông vàng, âm thanh du dương truyền đi, ca vũ dừng lại. Đa Nhĩ Cổn phất tay, mỹ nữ rời đài cao, nhạc sư mang theo nhạc khí.

Võ sĩ hai bên đứng thẳng lên, nín thở.

Vân Chiêu chắp tay:” Ngươi sắp đi à?”Đa Nhĩ Cổn lắc đầu:” Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, chưa đạt được mục tiêu làm suy yếu thành Quy Hóa, giờ chưa phải lúc túy ý rời đi.”

Vân Chiêu mỉm cười:” Ngươi nên về sớm đi, nếu không Bố Mộc Bố Thái sinh con sẽ có phiền toái đấy.”Đa Nhĩ Cổn vẫn ngồi vững như núi, tự rót tự uống:” Nếu ngươi muốn dùng lời lẽ kiểu đó khiêu khích ta tấn công thành Quy Hóa thì khỏi cần, tránh cho ta xem thường ngươi.”

Vân Chiêu cũng không bị lời của hắn tác động:” Ngươi là một hào kiệt, điều ấy không phải bàn cãi, Hoàng Thai Cát là kiêu hùng một thời, ta chỉ bận tâm nữ nhân thế nào khiến cả hai ngươi điên đảo. Ta thấy mình cũng là hào kiệt, vậy thì hứng thú của ba chúng ta phải giống nhau mới đúng, có thể cho ta một bức tranh Bố Mộc Bố Thái không?”

“ Nếu ngươi nói thật, Bố Mộc Bố Thái thực sự nên thấy vinh dự, có điều ngươi tự nhận là hào kiệt, chẳng lẽ không qua được ải mỹ nhân.”

“ Loại phân son dung tục sao lọt vào mắt loại người như chúng ta, nếu như các ngươi chìm đắm trong đó, ắt là có lý do, Bố Mộc Bố Thái hẳn phải là chí bảo nhân gian, ta hỏi dung mạo của nàng có gì không ổn?”Đa Nhĩ Cồn cười dài:” Nói hay lắm, ngươi thích hợp thống trị Đại Minh hơn Chu Do Kiềm đấy!”

Vân Chiêu nâng cốc rượu lên mời:” Ngươi cũng thích hợp thống trị Kiến Châu hơn Hoàng Thai Cát, nhưng mà sự thực thì hai người bọn họ mới là người quyền thế nhất trên thế giới này. Ta tôn trọng nỗ lực của hoàng đế Đại Minh, dù trong mắt các ngươi chỉ là giãy chết, vẫn đáng để ta tôn kính.”

“ Nói vậy trong nội đình Đại Minh truyền ra câu hoàng đế không chết, Vân Chiêu không phản là có thật rồi.”

“ Ta không phải loạn thần tặc tử, ta chỉ là người muốn bách tính Đại Minh có cuộc sống tốt đẹp, nếu hoàng đế có thể làm được điều ấy, ta chẳng có lý do gì tạo phản, ngày nào đó nói không chừng ta sẽ cởi giáp, giao hết tất cả cho hoàng đế.”Đa Nhĩ Cổn xua tay:” Tới giờ rồi mà ngươi vẫn dùng bộ mặt giả dối che dấu bản chất sao, lời này Lô Tượng Thăng nói ra thì bản vương còn tin, ngươi nói thì ta không tin dù chỉ một chữ.”

Vân Chiêu thản nhiên: “ Ngươi không tin thì có người khác tin, trong cương giới Đại Minh sẽ nhanh chóng xuất hiện rất nhiều người thuyết thư kể chuyện trung can nghĩa đảm của ta. À, thuận tiện nói cho ngươi biết họ kể luôn chuyện giữa ngươi và Bố Mộc Bố Thái, để câu chuyện thêm chân thật, ta và Hoàng Thai Cát sẽ được thêm vào, câu chuyện này vượt qua cả Kim Bình Mai đấy.”Đa Nhĩ Cổn lần đầu tiên lộ vẻ khó chịu: “ Người đối xử với nữ tử yếu đuối như thế, thật vô sỉ.”

Vân Chiêu cắn một miếng bánh, thản nhiên thừa nhận:” Nếu đã là kẻ địch thì bất kể phụ nhân trẻ nhỏ đều trong danh sách đả kích của ta, ta biết làm thế sẽ bị thiên hạ khinh bỉ, có điều không sao, nếu đả kích được tình huynh đệ mong manh của ngươi với Hoàng Thai Cát, ta thấy đáng rồi.”

“ Đa Nhĩ Cổn, ta là một tên cường đạo, làm ra loại chuyện này ngươi không nên ngạc nhiên mới phải.”Đã Nhĩ Cổn đứng dậy, nhìn Vân Chiêu cách đó một trượng: “ Người như ngươi đáng chết.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Ngươi nhìn xem, ta mặc trọng giáp, ta rất quý tính mạng của mình, không chết ngay được đâu, ngược lại ngươi, tiền đồ khó đoán ...”Đa Nhĩ Cổn không đợi Vân Chiêu nói hết đã rời đài cao, nói với Đa Đạc: “ Giết y đi.”Đa Đạc phất tay, 200 quân sĩ dưới đài rút đao, không đợi một khắc xông vào 200 giáp sĩ do Vân Dương thống lĩnh.

Cùng lúc ấy, Vân Dương cũng rút trường đao dưới bùn ra, càng có người moi ra súng ngắn và thủ lôi, cảnh tượng thanh binh tức thì hỗn loạn, bốn trăm người lao vào chém giết.

Không chỉ những người này, cách đó hơn năm trăm trượng, hai đội kỵ binh cũng đối đầu với nhau.

Trong tiếng nổ, Vân Chiêu rời đài cao, y không nhìn chiến trường mà lên ngay chiến mã, được thân vệ hộ tống rời khỏi chiến trường.

Khi tiếng hỏa pháo vang lên, Đa Nhĩ Cổn lập tức lệnh lui quân, hắn chỉ nổi giận nhất thời, đợi bình tĩnh hơn, hắn ngăn cản cuộc đối kháng trực tiếp này, nếu không đây là mở màn cho cuộc chiến tàn khốc hao người nhất hai bên.

Quan Trung do Vân Chiêu thống lĩnh nhiều nhân khẩu hơn người Kiến Châu, huống hồ y còn có thể chiêu mộ thêm nhiều nhân khẩu từ nước Minh.

Tiêu hao tinh nhuệ của Kiến Châu ở chuyện nhỏ này là không đáng.

Chiến mã của Vân Chiêu gặp Lý Định Quốc thống lĩnh kỵ binh thì nghe thấy hiệu lệnh thu quân của kỵ binh Kiến Châu, tức giận nói:” Ngươi nổ pháo quá sớm làm Đa Nhĩ Cổn cảnh giác rồi.”

Lý Định Quốc bình thản nói:” Người ta vốn không trúng kế, nhìn kỵ binh phân tán thế kia là biết rồi, nổ pháo sớm giết tên nào hay tên đó thôi, thu binh đi, hai quân đối chiến không dễ trục lợi vậy đâu.”

Vân Chiêu nhìn kỵ binh Kiến Châu biến mất ở chân trời, thở dài:” Đáng tiếc ... Lập tức an bài rửa ruột cho Vân Dương, cách ly hắn một tháng.”

Lý Định Quốc gật đầu, sai Trương Quốc Phượng thu quân xong, đích thân giám sát Vân Dương nôn ọe.

Thế là Vân Dương tráng kiện như trâu bệnh nặng một tháng.

Về thành Lam Điền, tâm tình của Vân Chiêu không tốt chút nào, vì Vân Dương không nghe quân lệnh, nhìn hắn mặt mày vàng vọt, nằm trên giường rên rỉ yếu ớt, tâm tình càng tệ.

“ Nếu ta không ăn thứ Đa Nhĩ Cổn đưa, Đa Đạc cũng không ăn thứ người đưa, giờ tốt rồi, bây giờ tốt rồi, mạng ta giữ được, ôn dịch thiên hoa (đậu mùa) chúng ta đầu độc Đa Đạc không dễ thoát đâu.” Vân Dương giải thích:

Tiền Thiểu Thiểu hừ lạnh:” Việc này vốn của Phạm Tam, ta đã trả tiền rồi.”

“ Muốn thắng lớn thì phải cược lớn, nếu nhiễm thiên hoa là một tên hộ vệ thì thiêu đi là được, Đa Đạc sẽ không bị thiêu, người Kiến Châu sẽ tìm mọi cách cứu Đa Đạc. Tiền Thiểu Thiểu, các ngươi cứ muốn tính kế người khác, thế là không được, như đánh trận, giết địch một vạn thì cần tổn thất ba nghìn.”

Vân Chiêu nhìn Vân Dương bệnh thoi thóp mà cảm khái, may mà hắn sống rồi, nếu hắn chết, y không biết ăn nói với Vân Kỳ ra sao.

Y muốn dùng cái giá nhỏ nhất đạt được lợi ích lớn nhất, nhưng giờ xem ra trên đời làm gì có lợi ích nào để nhặt lấy miễn phí, về sau lập kế hoạch không thể tùy ý như vậy nữa.Ôn dịch không lan đi trong quân Đa Nhĩ Cổn như đám Tiền Thiểu Thiểu chờ đợi, nguyên nhân vì Đa Đạc từng nhiễm thiên hoa.

Mầm bệnh lấy từ trên người bệnh nhân thiên hoa kẹp vào món ăn chỉ khiến Đa Đạc bị sốt cao vài ngày, bệnh bị phong tỏa trong thân thể hắn, cuối cùng bị hệ thống miễn dịch mạnh mẽ nuốt chửng.

Có điều liên tục mười ngày sốt cao khiến một con mãnh hổ Kiến Châu bị hành hạ da bọc xương.

“ Vân Chiêu là đại địch của Đại Thanh ta.” Đa Nhĩ Cổn ngồi bên giường bệnh nghiến răng ken két nói:Đa Đa hư nhược hỏi:” Huynh đệ của Vân Chiêu đã chết chưa?”

“ Chưa.”

“ Sao thế được, đó là độc dược do đại tát mãn phối chế mà.”Đa Nhĩ Cổn thương xót nhìn đệ đệ:” Kỳ thực đệ đâu cần phải tự mình ăn vào.”

“ Ha ha, nếu đệ không ăn, Vân Chiêu tùy tiện phái một tên thân vệ ra thôi ... Đáng tiếc.” Đa Đạc có suy nghĩ giống Vân Dương:” Ca ca, y cứ nói chuyện huynh và Bố Mộc Bố Thái ...”

“ Không lo, chỉ là một đoạn phong lưu thôi, đệ không cần để ý.”

“ Nhưng Hoàng Thái Cực để ý, tuy hắn hùng tài đại lược, nhưng ở chuyện nữ nhân lại rất hẹp hòi.”Đa Nhĩ Cổn vỗ vai hắn:” Hoàng đế Chu Minh cũng là kẻ đa nghi không dùng được thần tử, vì thế hắn trừ hoạn quan rồi lại tin dùng hoạn quan. Chúng ta dùng kế nhỏ khiến hắn giết Viên Sùng Hoán, lần này Vân Chiêu cũng đừng hòng dễ dàng thoát, y muốn đại nghĩa, y muốn bám vào thân cân Đại Minh hút sinh lực cũng không còn dễ dàng như trước, tính ra coi như ở mặt này bọn ta hòa.”

“ Nói ra trận chiến này chúng ta được nhiều hơn mất, khi trở về Thịnh Kinh, ta nhất định cho chế tạo thật nhiều hỏa thương, hỏa pháo và các loại hỏa khí ... Ta nghiên cứu kỹ trận chiến ở Trương Gia Khẩu, Nhạc Thác chỉ huy không phạm sai lầm gì, tướng sĩ chấp hành cũng đắc lực, nhưng chúng có ưu thế hỏa khí, nên không thua kém gì tinh binh Đại Thanh ta, thậm chí còn hơn nữa.”Đa Đạc ngạc nhiên:” Quân Minh có hỏa pháo, hỏa thương từ lâu, nhưng không hề khó đối phó.”Đa Nhĩ Cồn sờ trán đề đệ, thấy hắn không sốt nữa thì yên tâm, rót cho hắn cốc nước:” Vì nước Minh không sử dụng ở quy mô lớn, không giống phía Lam Điền, chúng thực sự lập lên quân đội tác chiến lấy hỏa khí làm chủ, hơn nữa chúng khắc phục được điểm yếu hỏa khí không phát huy được vào ngày mưa giống nước Minh. Ta lo trong tương lai chúng còn làm ra nhiều hỏa khí lợi hại hơn nữa, Đa Đạc, đệ phải giúp ta ...”

Sức khỏe Đa Đạc vừa khá hơn, người Kiến Châu liền rút lui ngay.

Khi đi Trương Gia Khẩu bốc lên ngọn lửa rợp trời, xen kẽ trong đó là tiếng nổ dữ dội, lửa do người Kiến Châu đốt, còn thuốc nổ là do Tiền Thiểu Thiểu chôn.Đợi khi lửa tắn, Trương Gia Khẩu chỉ còn lại vài đoạn tường thành, đứng trơ trọi ở đó như từng ông già mặt đầy tang thương hoài niệm sự phồn hoa ngày nào.

Người Kiến Châu đã đi, vẫn có số ít người Mông Cổ thù hận quân Lam Điền thấu xương, lẻ tẻ điên cuồng tấn công bảo lũy của thành Lam Điền, tấn công yếu ớt, giống tự tử hơn.

Quân Lam Điền không muốn tiêu hao đạn pháo sinh mạng vào cuộc chiến vô nghĩa, cho nên rút khỏi bảo lũy, quay vào thành.

Một con chim ưng lớn bay vút qua bầu trời, dưới đôi cánh của nó là mảnh đất tan hoang, công trình kiến trúc đổ nát, nhưng cái hố lồi lõm khắp nơi, cả thảo nguyên xanh mướt kia cũng chẳng có gia súc, chỉ có quạ, sói, kền kền ...

Bí thư thừa Từ Ngũ Tưởng viết lại: ... Trận chiến Tang Can Hà, vùng Thổ Mặc Đặc Xuyên không còn người Mông Cổ nữa.(*) Bố Mộc Bố Thái chính là Hiếu Trang hoàng hậu, bà này lợi hại, giúp con Thuận Trị, cháu Khang Hi giữ được ngôi khi lên ngôi từ nhỏ, lúc đó Đa Nhĩ Cổn rồi Ngao Bái gần như nắm hết quyền hành.

Ngoài ra có tin đồn chuyện tình cảm phức tạp giữa bà ta và huynh đệ Đa Nhĩ Cổn, Hoàng Thái Cực.(*) Trên lịch sử Đa Đạc về sau chết vì đậu mùa thật, cơ mà thế thì hơi kỳ nếu thế hắn 3 lần mắc đậu mùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK