Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai ai cũng sợ Hàn Lăng Sơn tàn nhẫn máu tanh nói một là một hai là hai, nhưng ít người biết lệnh giết người ở giám sát bộ đều do một mình Tiền Thiểu Thiểu ký.

Hoàng định Lam Điền không sạch sẽ như nhiều người nghĩ, cũng không phải toàn là quan viên mưu lợi cho bách tính.

Người ta có ấn tượng như thế vì so với Chu Minh thì đích thực họ thanh liêm trong sạch hơn quá nhiều, nhiệt huyết bọn họ vẫn chưa nguội lạnh.

Tham quan ô lại ở Lam Điền đều bị xử lý một cách lặng lẽ, nhanh chóng, dù gây phong ba chỉ ở trong phạm vi nhỏ.

Còn với quan viên Chu Minh trước kia chỉ cần có chút việc xấu bị lộ ra là sẽ chiêu cáo thiêu hạ, hiệu triệu quan viên toàn quốc trông đó làm gương, không đi vào vết xe đổ.

Hiển nhiên đây là chuyện không công bằng nhưng cần thiết, có đối chiếu rõ ràng như vậy nên tạo thành ấn tượng với bách tính, quan lại Lam Điền là người tốt.

Không chỉ quan lại, Vân Chiêu còn bỏ công sức lớn tạo dựng hình tượng quân đội.

Cơ bản quân đội Lam Điền chỉ hành động khi có quân vụ, đều làm việc có lợi cho bách tính, viện cô quả Quan Trung do quân đội chăm sóc.Điều này khiến quân đội có danh nhân hiếu, thêm vào mỗi lần thiên tai, đều do quân đội đi đầu cứu giúp bách tính, mười mấy năm kiên trì nỗ lực không nghỉ, tạo nên dân tiếng đáng tin hơn vàng.Địa vị luôn đề cao địa vị quân nhân, thế nên quân nhân đều có kiêu ngạo với thân phận của mình.Đó là điều hết sức quan trọng.

Nếu như trước kia làm lính là bất đắc dĩ, chỉ để kiếm miếng ăn, mong lập công đổi đời, không cùng đường ít ai muốn chủ động nhập quân.

Giờ ở trong quân ai cũng cho rằng mình là người bảo vệ an toàn cho bách tính, khai thác cương vực cho quốc gia, nghiêm khắc ngăn cách hành vi của mình với bách tính, tạo thành hành vi đầy tính kỷ luật.

Cho dù ra ngoài, bọn họ cũng dựa theo chế độ hai người một bài, ba người một nhóm hành động.

Vân Chiêu, Vân Dương, Tiền Thiểu Thiểu vừa mới ngồi xuống quán rượu nhỏ thì nhìn thấy sáu người đeo ba lô, vác điểu súng, cắt tóc ngắn xếp thành hàng đi qua cửa sổ.| Bọn họ vừa ở hậu sơn Ngọc Sơn về, chắc là do thư viện mời họ tới đuổi dã thú, giờ học sinh thư viện đông, phạm vi hoạt động lớn, mà trên núi vẫn còn dã thú. Nhất là những con gấu mèo lớn, chúng cực khỏe, mấy năm qua thư viện trồng mấy nghìn mẫu trúc, vốn phát triển đồ dùng trúc, không ngờ dụ thứ này tới.”

“ May chúng không tùy tiện tấn công người, các tiên sinh cũng nhân từ không cho giết, chỉ cho làm ra ít tiếng động lớn đuổi chúng đi. Kết quả không tốt, bọn chúng thấy con người không có ý giết mình, giờ không chịu đi nữa, biến cả rừng trúc thành nhà mình rồi.”

Nghe Vân Dương kể chuyện, Vân Chiêu cười vui vẻ, hiện giờ gấu mèo không hề hiếm, ở trong Tần Lĩnh rất nhiều chỗ hoang vu không có người, gấu mèo mặc sức sinh sống, không cần chuyên môn bảo vệ.

Cái thứ động vật này rất có duyên với con người, nói không chừng vài năm nữa giống như con lợn rừng cái Vân thị nuôi, già tới đi không nổi nữa, song có nhiều người cho ăn.

Con lợn rừng đó có uyên nguyên rất sâu với Vân Chiêu, y sẵn sàng nuôi nó, nhìn nó sống tới khi chết già.

Còn về bọn gấu mèo thì thôi đi, một khi dính vào muốn rứt bỏ khó lắm, cứ để binh sĩ đuổi chúng vào núi sâu cho rồi.

Thấy Tiền Thiểu Thiểu nhìn những binh sĩ kia với ánh mắt hâm mộ, Vân Chiêu hỏi:” Ngươi không vừa ý với công việc bây giờ à?”

Tiền Thiểu Thiểu cười khổ:” Lúc nhỏ thần muốn liều mạng trả lại ân tình của bệ hạ, sau đó cùng tỷ tỷ tới nơi nào đó sống lặng lẽ cho hết cuộc đời. Về sau bệ hạ thành tỷ phu, thần cố gắng làm việc để bệ hạ đối xử với tỷ tỷ thần tốt cả đời. Nhưng mà thần lại phát hiện, chẳng cần có thần, bệ hạ và tỷ tỷ thần cũng ân ái cả đời ... Té ra từ nhỏ tới giờ thần nỗ lực không đúng cả ..,”

Vân Dương ngạc nhiên:” Ta tưởng ngươi thích làm mấy chuyện đó.”

“ Ai mà thích chứ.” Tiền Thiểu Thiểu thở dài, trước kia nghĩ mình làm chuyện xấu xa, dơ bẩn nhất, Vân Chiêu nể tình mình vất vả mà đối xử tốt với tỷ tỷ, giờ hay rồi, vì chuyện trước kia, giờ hắn muốn quang minh lỗi lạc cũng không được:” Ta muốn thống lĩnh đại quân như ngươi, dẫn quân chinh chiến tứ phương, giờ phải nấp ở chỗ tối tăm, phải chứng kiến chuyện xấu xa nhân gian, ngươi thấy dễ chịu lắm chắc?”

Vân Dương phổi bò cười ha hả vỗ vai hắn:” Nhân tiện nói, tên Dương Châu đồng tri bị đồng sự tố cáo kia có vấn đề gì thể, bỏ những hai vạn ra nạp thiếp, chắc chậc, hắn tham ô sao?”

“ Triệu Đức Thúy không có vấn đề gì.” Tiền Thiểu Thiểu trả lời câu này cho Vân Chiêu nghe:” Đôi khi tao ngộ một người rất ly kỳ, tựa như ông trời tồn tại thật, trước gây nghiệt gì thì giờ phải trả nợ đó, Triệu Đức Thúy đang trả nợ.”

Vân Dương truy hỏi:” Nữ nhân đó là ai thế? Đẹp lắm sao?”

“ Đừng hỏi nữ nhân đó, bất kể nàng là ai, ngươi chỉ cần biết chuyện này Triệu Đức Thúy làm đúng, một nữ nhân là ngựa gầy nổi tiếng ở Dương Châu được hắn quang minh chính đại bỏ tiền mua về, còn chính thức báo lên, chứng tỏ chuyện này không có gì phải che giấu. Ít nhất về mặt nhân phẩm thì hắn có thể tin được.”

“ Thế là đủ rồi, uống nào.” Vân Chiêu không muốn truy cứu quá sâu nữa chuyện này nữa, nâng chén cùng Tiền Thiểu Thiểu uống cạn:” Có muốn rời khỏi giám sát bộ không?”

Tiền Thiểu Thiểu trả lời dứt khoát:” Không ạ.”

Vân Dương vỗ bàn một cái:” Vậy nãy giờ ngươi than vãn làm cái gì?”

“ Thì ta cũng có quyền than vãn chứ.”

Kỳ thực nghe thuộc cấp than phiền cũng là một công tác của Vân Chiêu.

Hôm nay tìm Tiền Thiểu Thiểu cũng là để nghe hắn than phiền, trong mắt Vân Chiêu, Tiền Thiểu Thiểu giống Hàn Lăng Sơn, Chu Quốc Bình, Hàn Tú Phân, Trương Quốc Trụ, Đoàn Quốc Nhân là trụ cột của Lam Điền.

Vỗ về bọn họ là một mắt khâu trọng yếu trong công tác của hoàng đế.Đôi khi hoàng đế cần chủ động tiếp cận, tìm hiểu tâm tư tình cảm của họ, nếu không quan hệ tốt mấy cũng thành lạnh nhạt.

Chỉ cần quản lý tốt mấy người này, Vân Chiêu có thể quản lý tốt quốc gia, còn về chuyện cụ thể, y không bận tâm nữa.

Ba người uống hết vò rượu, tửu lượng của Tiền Thiểu Thiểu không tốt, uống nhiều, nói cũng lắm, lải nhải suốt, chỉ là khi đi tâm tình của hắn rất tốt.

Thế mới đúng, trút hết phiền muộn ra rồi thì mới có thể bỏ thêm nhiều công sức đi làm việc, đây chính là mục đích Vân Chiêu tìm hắn uống rượu.

Ba người rời quán rượu thì mặt trời đã lặn, đi qua quốc tướng phủ, đèn đã thắp lên, người vẫn ra vào bận rộn.

Qua quốc tướng phủ tới nha môn khố tàng đại sư, từng hàng xe ngựa bọc sắt chở vàng bạc vào trong, không ngừng có tiếng quan lại đọc số hiệu, người ngựa ầm ĩ.

Tiếp đến là hình bộ nha môn của Chu Quốc Bình, cứ nghĩ nơi này yên tĩnh một chút, không ngờ trước cổng nha môn lại có hàng người mặc đồ tang, cầm linh vị, nhìn vẻ kiên cường trên mặt, nếu chuyện không được giải quyết, họ sẽ không đi.

Pháp bộ của Giải Trại nằm dưới cái cân đá cực lớn, nơi này cũng chẳng yên tĩnh, Vân Chiêu nhìn chốc lát đã thấy hơn hai mươi người vội vã đi ra, sau đó tới nha môn khác.

Gần đại trạch Vân thị nhất là bí thư giám.

Hôm nay nơi này vắng tanh, Vân Chiêu không có ở đại thư phòng, bọn họ rốt cuộc có thể nghỉ sớm.

Vân Dương thấy Vân Chiêu không có ý về nhà, mà đi về phía đại thư phòng:” Thả lỏng vài ngày đi.”

“ Ta đã sáu ngày không xử lý triều chính rồi.”

“ Ài, đời này chúng ta chắc không thể yên tĩnh được, thật nhớ hồi xưa có thể trốn học vào rừng thám hiểm.

Vân Chiêu mỉm cười quay sang nhìn Vân Dương: “ A Dương, cám ơn ngươi, cũng cám ơn mọi người, mọi người bận rộn, ta mới có giấc ngủ yên ổn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK