Lôi Áo Ny liếc đứa bé đang vươn tay về phía mình quờ quạng lung tung, nàng rất không ưa trẻ con, vì chúng phiền nhiễu, ỉa đái suốt ngày rồi còn khóc chẳng có lý do gì, cau mày nói:” Để đứa bé tránh xa thức ăn của ta ra, ở đây có nửa cái bánh mỳ với nửa quả táo cho ngươi.”
Tắc Duy Nhĩ cúi đầu vâng một tiếng, buộc đứa bé trong lòng, đưa tay ra nhận lấy cái khay.
“ Lôi Áo Ny, cô không có tay à, không thấy nàng ấy đang bên con sao? “ Giọng nam nhân tức tối từ sau lưng Tắc Duy Nhĩ truyền tới, sau đó Lưu Minh Lượng mặt âm trầm từ trong phòng xông ra:
Lôi Áo Ny kinh ngạc chỉ đứa bé: “ Nó chỉ có một nửa khả năng là con ngươi thôi đấy.”
Lưu Minh Lượng hừ một tiếng: “ Một nửa là đủ rồi.”
Lôi Áo Ny là nhân vật số bốn của đội ngũ này, cho nên khi nhân vật số hai nổi giận, nàng không chống đối lại mà tự bê khay ăn của mình đi, nhiều lúc nàng chẳng hiểu đám người phương đông này. Con của nô tỳ, có gì to tát đâu.
Lưu Minh Lượng đón lấy đứa bé trong tay Tắc Duy Nhĩ cảm động tới rơi lệ, nhìn mặt mũi nó, hỏi Lôi Áo Ny chưa đi xa:” Lôi Áo Ny, làm sao để đứa bé này có danh hiệu quý tộc ở quê hương cô.”
Lôi Áo Ny dừng bước:” Ngươi điên à?”
“ Ta quyết định để đứa bé này về quê hương của các cô, kiếm cho nó danh hiệu quý tộc, để nó sống thật khoái hoạt.”
“ Hẳn là ta đã kể cho ngươi nghe cha ta từ một đứa bé nhà nghèo thành quý tộc thế nào rồi chứ?”
Lưu Minh Lượng lấy cái nhẫn có dấu trong lòng ra:” Vậy cái này có thể giúp đứa bé thành quý tộc không?”
Lôi Áo Ny lắc đầu:” Đây là con dấu của nam tức La Đức Lý Qua vương quốc Tạp Tư Đế Lợi Á (Castile) Tây Ban Nha, nếu đứa này dùng, sẽ gây ra tranh cãi chấp.”
“ Tranh chấp ra sao?”
“ Người của gia tộc bọn họ sẽ tìm tới tận nơi, đứa bé này bị tước đoạt hết tài phú, trở thành nô lệ nhà La Đức Lý Qua.”
“ Ai chấp hành?”
“ Quý tộc, chỉ quý tộc mới có thể phán quyết quý tộc.”
Lưu Minh Lượng lo lắng đứa bé hình dạng khác người này về huyện Lam Điền khó tránh khỏi cô độc thành phe thiểu số, quyết định:” Được rồi, đứa bé này về sau sẽ là nam tước La Đức Lý Qua.”
Lôi Áo Ny cười lớn:” Vậy nó lấy gì để bảo vệ bản thân, quý tộc mà không có lực lượng của mình thì còn chẳng bằng bình dân.”
Hai người đang nói chuyện thì thuyền trưởng Mario bị Trương Truyền lễ kéo tới.
Lưu Minh Lượng chỉ Mario:” Hắn sẽ bảo vệ con của ta, bản thân hắn cũng là quý tộc, sau khi bọn ta tới Châu Âu giúp hắn đoạt lại gia sản và vinh quang, ta nghĩ bọn ta giúp hắn chuyện lớn như thế, ta nghĩ hắn không ngại giúp ta chuyện nhỏ này.”
Mario người nóng rực, ngày hắn chờ đợi bao năm cuối cùng cũng tới:” Yên tâm, ta sẽ bảo vệ con các ngươi, nhưng các ngươi phải tục hỗ trợ vũ lực cho ta. Bao giờ chúng ta xuất phát, các ngươi sẽ đi cùng ta à?”
“ Không phải, nhóm nhân mã thứ hai đi Châu Âu sắp tới, ngươi có thể đi cùng họ.” Trương Truyền Lễ bế đứa bé trắng hồng đẹp đẽ từ tay Lưu Minh Lượng:” Bọn ta chỉ có thể làm cho con chừng ấy thôi.”
Lôi Áo Ny ghen tỵ vô cùng:” Đến ta còn muốn làm con riêng của các ngươi rồi đây này.”
Lưu Minh Lượng nhìn bãi biển đằng xa:” Liệu tên kia có bơi được lên bờ nữa không nhỉ, đứa bé này cần một quản gia, nếu là kỵ sĩ thì tốt quá.”
“ Hắn chết đuối rồi, với lại hắn là kỵ sĩ của kỵ sĩ đoàn y viện, sùng bái máu và vinh diệu, hắn không đầu hàng đâu. “ Lôi Áo Ny khẳng định chắc chắn:
Trương Truyền Lễ bình thản nói: “ Cô quên rồi, tất cả vinh diệu của hắn đã mất trong trận chiến kia, khi người khác đều anh dũng chiến đấu thì hắn chui vào cái rương, có thể thấy hắn rất muốn sống. Nếu hắn sống, hắn sẽ thành quản gia của con ta, tin ta đi, hắn sẽ vô cùng vui vẻ chấp nhận vị trí này.”
Ai ngờ tên kỵ sĩ đó sống được thật, hắn ở dưới nước ôm xích sắt mò mẫm đi lên chỗ nước cạn hơn, sau đó thi thoảng lại trồi lên thở, cuối cùng … hắn lại rơi vào tay hải tặc Lam Điền.
Chẳng biết có phải thoát chết thần kỳ khiến hắn thêm lòng tin vào Chúa hay không, hắn không chịu khuất phục, thế là hắn tiếp tục được cho đi tập bơi, chuyện này sẽ tiếp diễn đến khi hắn khuất phục hoặc chết.
Con người khi rời khỏi hoàn cảnh sống quen thuộc, tính cách sẽ phát sinh thay đổi rất lớn, nhất là khi đi trên biển lâu ngày, trước mắt là cảnh tượng trời nước một máu không đổi hết ngày qua ngày khác, nó càng khảo nghiệm ý chí của con người.
Cho nên Vân Chiêu cho Hàn Tú Phân quyền hạn rất lớn, bao gồm đặc quyền vượt qua gần như tất cả văn kiện trọng yếu của huyện Lam Điền.
Hàn Tú Phân lại lần nữa dẫn người lên thuyền.
Lần này nàng chuẩn bị dốc toàn lực, bởi vì đối thủ là đội thuyền do bốn chiếc thương thuyền vũ trang và ba chiếc thuyền hàng, đó là thuyền của công ty Đông Ấn Hà Lan.
Mục tiêu của đội thuyền này là Đài Loan.
Từ chỗ hải tặc Trịnh thị, Hàn Tú Phân biết được người Tây Ban Nha chiếm phía bắc Đài Loan, tạo thành uy hiếp lớn với người Hà Lan độc quyền mậu dịch Đại Minh, Nhật Bản ở phía nam.Đồng thời, theo như lời Lôi Áo Ny, thương nhân Hà Lan vì theo đuổi tối ưu hóa lợi ích đã quyết định độc lập từ sự thống trị của người Tây Ban Nha, cuộc chiến của họ đã kéo dài hơn 70 năm.
Tới nay người Hà Lan đã thực sự độc lập, đó là điều cha Lôi Áo Ny, đại đổng sự Khoa Ân của Cty Đông Ấn Hà Lan mong mỏi.
Bọn họ tin rằng, chỉ cần không ngừng đánh bại lực lượng trên biển của Tây Ban Nha, Hà Lan sẽ ép hoàng đế Tây Ban Nha thừa nhận sự độc lập của người Hà Lan. Giống như người Bồ Đào Nha độc lập từ người Tây Ban Nha vậy, thương nhân bọn họ muốn tự khống chế vận mệnh của mình.
Vì người Hà Lan bị Hàn Lăng Sơn cướp mất ba chiếc thương huyền vũ trang, khiến cho lực lượng giữa người Hà Lan và người Tây Ban Nha mất cân bằng, thương đội này chính là để tiếp viện cho người Hà Lan ở Đài Loan.
Hàn Tú Phân sẽ không báo cáo cho Vân Chiêu biết chuyện cướp của người Hà Lan, nàng có thể dựa vào phán đoán của mình làm ra chuyện có lợi cho huyện Lam Điền.Đây cũng có khả năng là một cái bẫy.
Do không thể sử dụng cạm bẫy quân sự thường dùng trên đất liền ở ngoài biển, cho nên cạm bẫy trên biển rất đơn giản và thô bạo, ví như ngụy trang.
Khi ngươi cho rằng phía trước là chiếc thương thuyền vũ trang bình thường, đợi ngươi tới gần có khi phát hiện đó là chiếc chiến hạm.
Nên Hàn Tú Phân muốn đi xem sao.
Khi chiếc kỳ hạm Lam Điền của Hàn Tú Phân khởi hành, mười một chiếc chiến hạm khác trong vịnh ngước của đảo Thiên Đường cũng đồng loạt nhổ néo giương buồm.
Mỗi lần ra biển, chẳng biết rằng mình có còn quay về được hay không, cho nên ánh mắt của các thủy thủ đều hướng về đảo Thiên Đường, hòn đảo tuy không lớn, nhưng là nơi gửi gắm tâm linh của họ.
Vòng qua khu đá ngầm bảo vệ hòn đảo, hạm đội giương hết buồm đi về phía eo biển Mã Lục Giáp.
Lúc này thuận gió thuận nước, vô cùng có lợi cho tác chiến.
Sau khi đi trên biển một ngày một đêm, Hàn Tú Phân gọi toàn bộ thuyền trưởng tớ kỳ hạm của mình, mười một vị thuyền trưởng tề tụ trước mặt nàng.
Trong 12 chiến thuyền cải tạo của Hàn Tú Phân, có 4 chiếc do hải tặc Nam Dương làm thuyền trưởng, 1 cái do Lôi Áo Ny chỉ huy, 6 cái thuộc về thuyền trưởng Lam Điền, kỳ hạm Lam Điền tuy Mario là thuyền trưởng, nhưng quyền tối cao lại là Hàn Tú Phân.
Nếu xét khả năng tác chiến trên biển, đám hải tặc Nam Dương trước kia chiếm cứ đảo Thiên Đường bị nàng chinh phục là lợi hại nhất, kẻ địch lần này rất mạnh, vì thế Hàn Tú Phân quyết định: “ Lần này phải xem bản lĩnh của Ba Đức rồi.”
Danh Sách Chương: