Lý Hồng Cơ nghe thấy lão doanh có thêm ba nghìn thiết kỵ, cắm thêm một lá cờ đỏ vào vị trí lão doanh đã chi chít cờ: “ Vậy là chỉ còn Lý Cẩm và Hác Diêu Kỳ là không tháo gỡ được.”
Ngưu Kim Tinh chắp tay: “ Lý Cẩm dù không cho, cũng tặng hoàng hậu 1000 thuẫn bài binh, chỉ Hác Diêu Kỳ là chỉ huy vững vàng, dù hoàng hậu nỗ lực ra sao, cũng không có kết quả.”
Tống Hiến Sách cười lạnh: “ Vậy hoàng hậu nói đúng, Hác Diêu Kỳ có vấn đề, Sấm vương, kẻ này phải trừ.”
Lý Hồng Cơ lắc đầu:” Giờ chỉ có thể khẳng định hắn có đường lui, cho nên không động lòng với sự chiêu mộ của lão doanh, chưa rõ là người của Kiến Châu hay Vân Chiêu.”
Ngưu Kim Tinh nói:” Thần đã liên hệ với Phạm thị Kiến Châu, họ không nghe nói Hác Diêu Kỳ có liên hệ gì, ngược lại Ngô Tam Quế tới nay còn do dự, theo Phạm Văn Trình nói, hắn có tám phần quy thuận Kiến Nô.”
Lý Hồng Cơ nhổ đi lá cờ vàng: “ Vậy Hác Diêu Kỳ là người của Vân Chiêu rồi.”
Tống Hiến Sách hậm hực chặt tay xuống: “ Giết.”
Lý Hồng Cơ vẫn lắc đầu: “ Không thích thì đường ai nấy đi được rồi, không cần phải làm thế.”
Ngưu Kim Tinh cả kinh:” Sao thả hắn đi được?”
Lý Hồng Cơ cười lớn: “ Vân Chiêu đã có thể tha cho ngươi về, cô vương vì sao không thể tha cho Hác Diêu Kỳ.”
Hác Diêu Kỳ đã bị xác định là nội gián thì chuyện xa lánh hắn cũng bắt đầu.
Lý Hồng Cơ không giải thích gì hết, hắn luôn quang minh chính đại như cũ, trong số người hắn gọi tới xem kịch, không có Hác Diêu Kỳ.
Sở thích số một của Lý Hồng Cơ là xem hát kịch, thư hai là nghe thuyết thư.
Hắn là người cảm tính, vì thế xem kịch rất dễ nhập tâm, cảnh một đại kiêu hùng vì tình tiết trên sân khấu mà rơi lệ không lạ nữa.
Hắn là người không được học hành, vì thế đại bộ phận tri thức của hắn tới từ nghe hát kịch và thuyết thư, thích hai thứ này xa tiền tài, nữ sắc.
Vở kịch hôm nay do danh gia Kỷ Quân Tường thời Nguyên Mông sáng tác, tên là ( Cô nhi Triệu thị báo thù.)Người tới xem đều là trọng thần Đại Thuận, cho nên đào kép trên sân khấu rất hết mình, nhất là người đóng vai ác Đồ Ngạn Cổ vô cùng chân thật.
Lưu Tông Mẫn ngồi bên Lý Hồng Cơ, đợi hết khúc hát, thừa cơ nói: “ Ta biết Sấm vương gần đây không ưa gì ta, ta vẫn tới, thế đã đủ nghĩa khí chưa?”
Lý Hồng Cơ lau mồ hôi lạnh vì hiểm cảnh của cô nhi Triệu thị, lạnh nhạt nói:” Ta luôn coi ngươi như huynh đệ.”
“ Được, có câu này là đủ rồi, vậy 3000 thiết kỵ bị tẩu phu nhân đưa đi thuộc về ngài.”
“ Chưa đủ.”
“ 500 đao thuẫn thủ nữa.” Lưu Tông Mẫn cắn răng nói:
Lý Hồng Cơ quay sang: “ Một mình ngươi là đủ, ta giao ngươi 1 vạn binh mã lão doanh, binh mã của ngươi giao hết cho ta.”
“ Sấm vương không tin ta sao?”
“ Còn để ngươi cầm quân, ngươi sớm muộn cũng bị chính huynh đệ ngươi giết chết.”
Lưu Tông Mẫn cố chấp nói:” Không đâu.”
“ Quan Vân Trường kiêu ngạo với bên trên nhưng không hạ nhục người dưới, nên chết trong tay sĩ đại phu. Trương Dực Đức cung kính với người trên mà tàn bạo với người dưới, nên mới chết vì tiểu tốt. Hoàn cảnh của ngươi giờ rất giống Trương Dực Đức và Quan Vân Trường đó.”
“ Tiểu tốt có gì đáng nói.”
“ Hai người Quan Trương cũng nghĩ thế đấy, nhìn Lưu Bị người ta làm gì, vì ái tướng ném con, đẩy xe cho bách tính, người ngoài nói hắn là ngụy quân tử, là giả dối, thì sao nào? Hắn được người người che chở nên bao phen gặp hiểm vẫn thoát nạn, lúc gian khó nhất họ vẫn đi theo. Kẻ nào chê bai Lưu Bị là kẻ nông cạn.” Lý Hồng Cơ vỗ vỗ vai:” Ta muốn ngươi tới lão doanh, thống lĩnh hỏa thương doanh.”
Lưu Tông Mẫn ngây ra nhìn Lý Hồng Cơ, cố gắng bành quai hàm nỗ lực ổn định tâm tình, cuối cùng hơi cúi đầu xuống:” Mạt tướng tuân lệnh.”
“ Tiếp tục rồi, xem đi xem đi.” Lý Hồng Cơ quay về phía sân khấu, hào hứng nói:
Tâm tư không cách nào khôi phục được, Lưu Tông Mẫn rời khỏi bên cạnh Lý Hồng Cơ, kiếm chỗ vắng người uống rượu một mình.
Chỗ ngồi bên cạnh Lý Hồng Cơ liên tục có người tới, có điều họ không ở lâu, hỏi vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ngưu Kim Tinh ngồi sau lưng đem hết nội dung cuộc trò chuyện đó.
Khi Trần Anh bế thứ giống hình đứa bé loạng choạng đi trên sân khấu, không khí xung quanh đã thay đổi, không còn im lìm như trước nữa, đám võ tướng chơi chui vào góc đoán quyền uống rượu nhốn nháo.
Lý Hồng Cơ tức giận cầm cái bánh ném tới, thế là không còn tiếng ồn nào nữa, ai nấy ngồi ngay ngắn xem kịch.Đợi kịch kết thúc, Lý Hồng Cơ nâng chén mới mọi người:” Đáng tiếc, Hác Diêu Kỳ không một lòng với chúng ta, nếu hôm nay hắn tới mới là viên mãn.”
Lưu Tông Mẫn, Lý Cẩm, Lý Quả đứng dậy chắp tay:” Chỉ cần Sấm vương hạ lệnh, bọn mạt tướng đạp bằng doanh trại của hắn, bắt tên phản tặc đó về hỏi xem, Sấm vương và các huynh đệ đã làm gì không phải với hắn.”
Lý Hồng Cơ xua tay:” Bỏ đi, người ta có chỗ đi tốt hơn, chúng ta cản trở làm gì, đâu ra chuyện mong huynh đệ xui xẻo. Nếu mọi người ngồi đây ai có ý đó, ta không ngăn cản, còn giúp lương thảo, lộ phí tiễn chân.”
Lưu Tông Mẫn tuốt đao nhìn chằm chằm, lúc này chỉ cần kẻ nào có chút do dự, hắn rút dao chém cổ.
Kỳ thực trong quân Lý Hồng Cơ, chuyện phản bội không nhiều, vì quân đội của hắn kỳ thực là liên minh lỏng lẻo, mọi người cùng đứng dưới lá cờ chung, giống bộ tộc thảo nguyên, khác xa với vương triều truyền thống của trung nguyên.
Lý Hồng Cơ tuy chẳng đọc sách, nhưng hắn có tầm nhìn đại cục, vì thế mà hắn hết lần này tới lần khác tránh được đòn sấm sét của quân Lam Điền.
Tới nay hắn vẫn còn hàng chục vạn quân đi theo, không tan nát như Trương Bỉnh Trung cho thấy bản lĩnh của hắn.
Một núi không dung hai hổ.
Vì thế Lý Hồng Cơ chẳng phẫn hận mấy với Vân Chiêu, giả sử hắn có thực lực như Vân Chiêu cũng làm thế thôi.
Hắn biết căn cơ mình không vững, cho nên đưa mọi người cùng vào tuyệt cảnh, có thể mới gắn kết tất cả lại với nhau.
Giờ tốt rồi, đám người này đã trải qua tư vị thắng lợi, đã biết phú quý là gì, cũng từ trên trời rơi xuống đất, lần nữa hiểu được trên đời này không gì quý hơn cái bánh bao trắng.
Có những trải nghiệm đó rồi mới có thể bình tâm lại làm việc, nhìn rõ tình thế, hiểu nên và không nên.
Nói thật là Lý Hồng Cơ chưa bao giờ thấy mình là một người có thể thành hoàng đế. Hắn thành hoàng đế là vì bị đám bộ hạ khao khát vinh hoa phú quý đưa lên.
Kịch hết, từng người tới chắp tay ôm quyền thi lễ với Lý Hồng Cơ rồi rời đi.
Chẳng bao lâu dưới sân khấu chỉ còn lại một mình Lý Hồng Cơ, hắn nhìn sân khấu trống không, không khỏi cảm thán:” Khúc tàn người tan, ăn hết chim về rừng, chỉ còn mảnh đất mênh mông thật sạch sẽ .”
Cao Quế Anh ngồi trong phòng xem hát giờ mới đi ra:” Đã thu hồi toàn quân Lưu Tông Mẫn chưa?”
Lý Hồng Cơ cau mày:” Nói gì thế, ta chỉ đổi cho Tông Mẫn một công việc khác thôi.”
“ Vậy là tên phản tặc Hác Diêu Kỳ đó được bỏ qua đơn giản như vậy?”
“ Hắn đã là người của Vân Chiêu, vậy tức là tử địch của Kiến Nô, đem tin tức này nói với Ngô Tam Quế, Ngô Tam Quế muốn quy thuận Kiến Nô, phải có lễ vật ra mắt người ta mới nhìn cao hơn một bậc. Chúng ta dù gì cũng một hồi huynh đệ với Ngô Tam Quế, không thể lợi dụng xong rồi, khiến người ta chẳng có ích lợi gì, làm huynh đệ không như vậy được.”
Cao Quế Anh đứng phía sau sùng bái nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Hồng Cơ:” Sấm vương luôn một lòng nghĩ cho huynh đệ, trăm vạn huynh đệ phải một lòng một dạ đi theo Sấm vương mới đúng.”
“ Đối với huynh đệ chỉ có chân thành mới đội lại được trung thành, Lý Hồng Cơ ta bao năm chẳng tích lũy được mấy tiền tài, nhưng có một đám huynh đệ hết lòng đi theo, vậy là đủ rồi.”
Phu thê bọn họ nói cười rời đi, lúc này ở Liêu Đông xuân đã nảy chồi xanh, không nóng như phương nam, không mát như Ngọc Sơn, mặc dù còn ít tàn băng chưa tan, dù sao, mùa xuân vẫn tới rồi.
Danh Sách Chương: