Tây môn của thành Khai Phong còn gọi là Đại Lương môn, tôn quý vô ngần, tòa thành môn này thường ngày không mở ra.
Lương Tam dẫn đoàn người Tiền Đa Đa vội vàng tới Đại Lương môn mới phát hiện ra người thông minh không chỉ có bọn họ, lúc này thành môn đã chen chúc đầy xe ngựa, chuẩn bị chạy trốn khỏi thành.
May nhờ những người này đại đa số là nhà phú quý, hộ vệ cực nhiều, tay lăm lăm đao kiếm khiến đám lưu dân không dám tới gần, đám Tiền Đa Đa trà trộn vào đó không hề gây chú ý, mới ra được khỏi thành.
“ Không được dừng, đi mau, đi mau.” Lương Tam không ngừng thúc giục, nhưng mà trên đường người xe chật ních, ai không hoảng sợ, bọn họ đều biết đám bần dân ti tiện ngoài kia thường ngày dí một ngon tay là chết ấy, một khi biến loạn, những người phú quý như họ sẽ thành mục tiêu đầu tiên, đâm ra hết sức hỗn loạn không cách nào đi nhanh được. Lương Tam quyết đoán ra lệnh: “ Bỏ xe, bỏ xe lại, chúng ta đi bộ, mọi người bám sát nhau.”
Thế là đám Tiền Đa Đa tất cả bỏ hết những thứ không thiết yếu, bám sát nhau, chen chúc trong dòng xe cộ đang tranh cãi inh ỏi, thi thoảng thấy phụ nhân xinh đẹp hoa lệ bị ném ra khỏi xe không thương tiếc, chắc loại tiểu thiếp nào đó bị bỏ rơi cho nhẹ gánh, tất cả hoảng sợ càng bám sát lấy nhau đi thật nhanh, chẳng mấy chốc thoát ra ngoài, thấy khu rừng cách đó không xa, tách khỏi đám đông chui vào đó.
“ Áo cưới của ta ...” Tiền Đa Đa lần này không khóc, chỉ khẽ lẩm bẩm, nhưng lửa giận trong lời nàng có thể thiếu cháy cả đất trời:
Cứ như vậy đoàn người toàn phụ nhân trẻ nhỏ đi suốt một canh giờ, khi tiếng người huyên náo xa dần, tiếng nước chảy lớn hơn, bọn họ nhìn thấy Hoàng Hà, tất cả thực sự quá mệt rồi, đành phải ở lại nghỉ ngơi. Tiền Đa Đa giật mình đánh thót, nàng đột nhiên nhớ chuyện xưa Vương Bí nhi tử của Vương Tiễn phá đê cho nước Hoàng Hà chảy vào thành Đại Lương, Hoàng Hà với thành Khai Phong là thứ tai họa, nước lên đê vỡ, chiến sự tới, kẻ địch cũng phá đê vây thành, thủ quân nếu không giữ nổi thành Khai Phong, nói không chừng cũng phá đê nhấn chìm tặc binh.
Tiền Đa Đa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, vài còn nhạn lớn bay qua, nàng gọi Lương Tam tới:” Chúng ta phải đi mau thôi, kiếm chỗ cao ráo, ta có linh cảm không lành.”
Lương Tam trấn an:” Không sao, chỉ cần ra khỏi thành là yên ổn, giờ lưu dân đều tràn vào thành chứ không ai chạy ra ngoài, chúng ta nghỉ thêm một chút, đám trẻ con không chịu được nữa.”
“ Không được, chỗ chúng ta vẫn thấp hơn Hoàng Hà, ta thấy bất an lắm, ít nhất phải đi lên đê.” Tiền Đa Đa nói xong quát Vân Hoa:” Tập trung mọi người lại, chúng ta lên đê.”
Vân Xuân Vân Hoa mỗi người gánh hai đứa bé trên lưng, cho dù thể lực có tốt, đi tới đây cũng mệt không ra hơi nữa, nghe ngữ khí Tiền Đa Đa nghiêm khắc, biết giờ không phải lúc cãi vã, lập tức bế đứa bé lên, nói với mọi người:” Chúng ta tiếp tục đi thôi, lên đê mới an toàn.”Đoàn người mệt mỏi được Hà Thường Thị cổ động đứng dậy, thời gian qua đi cùng đám Tiền Đa Đa, được vài bữa no, biết họ đều là người tốt hiếm có, nên nhất quyết đi theo. Hơn trăm người thất thểu bước thấp bước cao đi qua vùng hoang dã, leo lên trên đê, nhìn Hoàng Hà chảy cuồn cuộn, nước sông nơi này không giống nước, mà càng giống bùn đang chảy.
Lương Tam đoán ra lo lắng của Tiền Đa Đa, nhanh chóng ngồi xuống nhìn mực nước, có thể thấy nước đang giảm xuống bằng tốc độ mắt người cũng có thể nhận ra, chốc lát mà đã thấp hơn hai tấc, hắn đi lên chỗ cao hơn nhìn xuống hạ du, nơi đó đang có một màu vàng của đất lan ra, dù hắn sinh ra đã làm cường đạo cũng không ngờ có kẻ độc ác tới thế, giọng run lên:” Bọn chúng thực sự phá đê rồi.”
“ Chúng ta đi thôi, đây là thói đời kẻ xấu lộng quyền, chúng ta không ác độc bằng chỉ có cách chạy ..” Tiền Đa Đa lúc này váy áo lấm lem, tóc tai xộc xệch, nhưng mặt thì vô cùng bình tĩnh, nàng là người có năng lực thích ứng rất mạnh, khi cẩm y ngọc thực nàng cũng đống được, khi ăn rau húp cháo với nàng cũng không thành vấn đề:
Chỉ là nàng không ngờ mình về nhà một chuyến, cứu vài nạn dân, cuối cùng biến bản thân thành nạn dân.
Vì thế nàng thay ra y phục đẹp đẽ, mặc vào áo vải thô dầy, che lấp thân hình mạn diệu, bỏ toàn bộ trang sức, lấy bùn chét mặt, đầu buộc khăn sờn, biến thành một nông phụ chẳng có gì đáng ghé mắt.
Không chỉ có nàng, Xuân Xuân, Hoa Hoa, Hà Thường Thị cùng đám người Lương Tam đều thay trang phục, bọn họ nhanh chóng biến thành đội ngũ nạn dân, chỉ mỗi điều phụ nhân trẻ nhỏ nhiều một chút.
Không ai nghĩ tới chuyện lấp đê, lúc này Hoàng Hà ở thời điểm lũ hoa đào nở, nước chảy rất siết, đê đã vỡ là không cách nào lấp được.
Lưu dân như đàn ong vỡ tổ ùa vào thành Khai Phong, người không muốn vào cũng bị lũ ép chạy vào.Đê Hoàng Hà vỡ bao giờ cũng bắt đầu bằng lỗ hổng nhỏ, sau đó mau chóng biến thành mảng lớn, tiếp đó nữa cả thành Khai Phong sẽ biến thành vương quốc đầm lầy.
Không ai dám nghĩ trận lũ này sẽ hại chết bao người, nhưng chắc chắn là vùng Hà Nam năm nay hết cứu rồi, những bách tính hiện còn miễn cưỡng nuôi được gia đình trải qua trận lũ này, e cũng phải gia nhập vào đại quân lưu dân thôi.
Từ Khai Phong tới Lạc Dương tới hơn 400 dặm, đoạn đường này với đoàn người thiếu lương thực mà nói là khảo nghiệm cực lớn.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, cho dù là lưu dân cũng biết dựa theo quê quán tụ tập thành từng đội ngũ lớn để bảo vệ lẫn nhau.
Mười sáu nam nhân dẫn theo đám phụ nhân trẻ nhỏ khó mà sinh tồn được.
Có điều với Lương Tam mà nói thì hắn có cách giải quyết, trong loạn thế, đám người khó chết đói nhất là cường đạo mà đám Lương Tam đều là những tên cường đạo kinh nghiệm nhất.Đám lão tặc của Vân thị cơ bản không vào tân quân, trừ số ít chấp nhận yên phận cầm cuốc trở lại, tuyệt đại đa số xuất hiện lại với danh nghĩa hộ vệ Vân thị, nhưng không có nghĩa bọn họ đã quên thủ đoạn cường đạo.
Bọn họ vừa đi về phía Lạc Dương, vừa thu nhận các nhóm nhỏ lưu dân tạo thành vành đai bảo vệ, vừa cướp của phú hộ mở rộng thực lực.
Khi bọn họ chưa tới Huỳnh Dương, tặc khấu do Lương Tam chỉ huy đã không dưới 1000 người, đó còn là do hắn cẩn thận lựa chọn rồi.
Chập tối ngày hôm đó đội ngũ lưu dân sau khi nhận khẩu lương trong ngày, từng người đào hố nấu cơm, lúc này không ai nói gì hết, dù là những đứa bé ngây thơ nhất cũng ngoan ngoãn ngồi quanh bếp, chờ đợi thức ăn chia tới tay.
Chân Tiền Đa Đa rộp cả rồi, lòng bàn chân toàn mụn nước, nàng không hé răng kêu nửa lời, đội ngũ bọn họ cũng có xe, song nàng không ngồi. Lúc này dại dột nhất là gây chú ý, dù là đội ngũ của mình, nhưng đều là người thu nạp lâm thời, nàng không thả lỏng cảnh giác, nhìn bốn xung quanh bập bùng hơn trăm đống lửa.
“ Đa Đa, cháu chuẩn bị xử lý hơn nghìn người này ra sao, sau khi chúng ta tới Lạc Dương, những người này sẽ thành phiền toái lớn, ta thấy nên vứt bỏ họ lại.” Lương Tam lạnh lùng nói: “ Đám người này chỉ là khải giáp bảo vệ chúng ta đi đường thôi, nhưng tới một dải Lạc Dương mà còn mặc thứ khải giáp này sẽ bị quan binh tấn công, đám tạp binh này chẳng chịu nổi một đòn của quan binh.”
Xuân Hoa không đành lòng, tới gần nói nhỏ:” Tam thúc, đưa bọn họ về huyện Lam Điền được không, cùng lắm tới Lạc Dương giơ cờ hiệu huyện Lam Điền của chúng ta lên, quan binh có lẽ không dám làm khó.”
Lương Tam chỉ Tiền Đa Đa:” Ta chỉ phụ trách tác chiến, loại chuyện này do Đa Đa quyết.”....
Hôm nay dừng ở đây.
Danh Sách Chương: