Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Ngọc thấy Trương Kiến Lương về thì phất tay, đám bách tính tây bắc thường ngày khó bảo rất nghe lời lui ra, còn chu đáo đóng cửa lại.

“ Chuyện gì thế?” Trương Kiến Lương hỏi:

“ Không có gì ạ, dù thế nào chúng ta cũng đốt nhà của có rồi, phải có chút bồi thường mới yên tâm ở lại Gia Dục Quan chứ?” Bành Ngọc nói nhỏ:

“ Tiền ngân hàng à?” Giờ Trương Kiên Lương nghe tới chuyện này là sợ:

Bành Ngọc ỉu xìu nói:” Không phải, đang thương lượng với ngân hàng, vay có 50 vạn thôi mà không chịu, nói là có bán cả Gia Dục Quan đi cũng không được chừng đó tiền, có điều Lưu chưởng quầy của ngân hàng đồng ý đi Trương Dịch giúp gom tiền, chắc phải năm ngày nữa mới về.”

Trương Kiến Lương xục tay vào rương vốc tiền, để rơi rào rào qua kẽ tay:” Đâu ra thế?”

Bành Ngọc giang tay:” Cháu làm một cái hợp tác xã, bách tính Gia Dục Quan chúng ta đều muốn nhập cổ phần, thế nên đã gom được hai vạn ba nghìn bốn trăm đồng ngân tệ, đổ cho chi phí an bài người Tửu Tuyền lúc mới đầu rồi.”

Trương Kiến Lương thoáng cái mặt đỏ bừng bừng:” Hơn năm qua ta không thu phí bảo hộ, cố gắng giúp bách tính nơi này tránh thuế, mới giúp bách tính ở đây gom góp được ít tiền, sao ngươi nhỡ lòng nào vét sạch của họ? Không được, phải trả cho họ.”

Lão bản nương không hiểu:” Bọn thiếp đưa tiền ra, vì sao phải thu lại?”

Trương Kiến Lương nổi giận:” Nàng hiểu cái rắm, các người bị thằng đốn mạt này lừa rồi.”

“ Làm gì có, Bành tiên sinh chuẩn bị dùng đất tới đổi kìa, ở Gia Dục quan, bạc không tốt bằng đất có thể trồng trọt.” Lão bàn nương bĩu môi:

Trương Kiến Lương rống lên:” Đất ở đâu?”

Lão bản nương chỉ người Tửu Tuyền bên ngoài, chẳng sợ, dân ở đây toàn loại thô lỗ như vậy:” Bọn họ đã đồng ý khai khẩn đất đai bên sông Nguyệt Lượng rồi.”

Trương Kiến Lương tức tới bể phổi, tay run run chỉ Bành Ngọc:” Luật quốc triều ghi rõ, ai khai phát người đó sử dụng, ai nộp thế người đó sở hữu. Đất đai người Tửu Tuyền khai phát ra chỉ có thể là của họ.”

Lão bản nương không hiểu:” Nhưng người Tửu Tuyền đồng ý rồi, khai khẩn ba mẫu thì nộp triều đình một mẫu, Bành tiên sinh đã đồng ý đem một mẫu đó bán cho bọn thiếp. Thiếp bỏ ra 30 đồng bạc, có 30 mẫu ruộng. Thế là người Tửu Tuyền không mất một mảnh đất nào, lại có tiền, người Gia Dục Quan bọn thiếp thì mua được ruộng trồng trọt, mọi người đều vui vẻ cả, có ai mất gì đâu?”

Trương Kiến Lương sững người, nghe đúng thì đúng thế thật, nhưng sao hắn cứ cảm giác có gì đó không ổn lắm nhỉ?

Bành Ngọc vội vàng nói với lão bản nương:” Sao kém ý tứ thế, mau đi chuẩn bị nước tắm, trải giường cho trị an đại nhân, mấy ngày qua chắc làm Trương huynh mệt lắm rồi.”

Lão bản nương "

ai dà" mọt tiếng chạy ngay.

Bành Ngọc tới gần cười hì hì, thân tình khoác vai Trương Kiến Lương:” Đừng nói ta không chiếu cố huynh nhé, theo luật triều đình, huynh phải có 100 mẫu ruộng công. Nào tới xem đi, ta đã phân cho huynh mảnh đất này rồi, ở bên kia sông, tốt lắm, chịu khỏ chăm sóc, năm năm thôi là thành chủ vườn nhỏ. huynh trồng nho ủ rượu ấy, không phải ăn quả, sau này bán rượu bão lãi ...”

“ Còn nữa, nữ nhân sau này là của huynh rồi, sao lại quát tháo chửi mắng thế, nữ nhân phải dỗ dành, giống đao như súng, phải lau chùi chăm sóc đúng không, ai lại quăng quật vứt lung tung, huynh nói phải không, đồ của mình mà.”

“ Trương huynh , trước tiên ăn một bữa, sau đó tắm nước nóng, ôm nữ nhân ngủ một giấc, mai thức dậy bắt đầu sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.”…………….. ……………………………… …………….

Trương Kiến Lương rất mệt mỏi, nhưng hắn không sao ngủ nổi, không phải chỉ vì lão bản nương cứ quấy rầy hắn, còn có hành vi của Bành Ngọc làm hắn bất an.

Từ sau khi tới Gia Dục Quan, nguyện vọng lớn nhất của hắn là hi vọng thành quan này có thể trở nên phồn hoa.

Vì thế hắn ngày đêm tuần tra không nghỉ.

Trong thời gian đó, hắn giết không dưới 30 tên đạo tặc và mã tặc, trên người có thêm 16 vết thương chứng minh, hắn đã tận lực rồi.

Hắn chưa bao giờ thu phí trị an, chưa từng bắt chẹt bách tính, càng không sách nhiễu thương cổ qua đường, hắn thanh liêm, chính trực vô tư.

Nhưng Gia Dục Quan chẳng những không giàu có lên, người lại cư dân thiếu đi 117 người.

Chỉ cần là người có năng lực đều sẽ bỏ đi, họ đi chẳng lưu luyến gì, người ở lại thì buông xuôi sống cho qua ngày đoạn tháng.

Nhưng hôm qua hắn nhìn thấy hi vọng trên mặt người Gia Dục Quan.

Phan thị 14 tuổi làm kỹ nữ, 22 tuổi hoàn lương, mang hết vốn liếng tích góp được mở một quán canh thịt dê ở Gia Dục Quan, tới nay đã năm năm rồi.

Nghe nói năm xưa khi làm kỹ nữ nàng nổi danh lắm, nhưng từ khi làm lão bản nương, thích dùng vải quấn người thật kín, dù trời nóng cũng thế.

Giờ nữ nhân quỷ quái này chỉ mặc một cái yếm ngực, phía dưới là quần lụa thùng thình, mặc hai thứ này chẳng thà đừng mặc, hại Trương Kiến Lương không biết để mắt vào đâu.

Dù sao thường này che kín bưng, giờ thì nhìn rõ lắm, ngực thật trắng, mông thật tròn, hương thơm thoang thoảng.

Trương Kiến Lương khó khăn lắm mới dứt mắt ra được, nhìn lên trần nhà:” Ta có lão bà rồi.”

Phan thị vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn:” Thiếp biết, chẳng qua là muốn hầu hạ chàng thôi.”

“ Nàng cũng biết, ta không có tiền.”

“ Thiếp có, chính là chàng có, cả đời này là của chàng rồi, thiếp có 50 lượng vàng cám, một ít trang sức, thuộc về lão gia chàng hết, chỉ thiếu một hảo hán thôi ....”

Trương Kiến Lương cả ngày không rời phòng, Phan thị cũng thế.

Bành Ngọc muốn tìm Trương Kiến Lương bàn việc, mấy lần tới trước cửa chỉ nghe thấy những âm thanh làm người ta đỏ mặt, đành lui về phòng.

Trời lần nữa lại sáng, Trương Kiến Lương rốt cuộc cũng rời phòng rồi, chẳng có vẻ gì là uể oải, ngược lại tinh thần khoan khoái khác thường, để mình trần đứng trong viện tử, như con hổ nhìn người qua đường.

Dù hung nhân Gia Dục Quan hay mãnh nhân Tửu Tuyền, nhìn thấy hắn đều bất giác bước nhanh hơn, không dám ngó ngang ngó dọc.

Giống như lời quan an dân văn nhược kia cảnh cáo, các người chớ chọc giận Trương lão gia, Trương lão gia mà nổi giận, chết người là chuyện nhỏ, lão nhân gia còn hủy luôn thành ...

Phan thị đứng bên cửa sổ, kiêu ngạo nhìn nam nhân thuộc về nàng, chính nam nhân đó xông vào đầm rồng huyệt hổ cứu nàng ra.

Một nam nhân tìm được nữ nhân như thế, còn gì rụt rè nữa, huống hồ nàng chẳng phải người rụt rè.

Bành Ngọc đứng trong quan phòng của mình súc miệng, phụt một cái phun về phía mặt trời, không có cầu vồng xuất hiện làm hắn có chút thất vọng.Ở thư viện, trăm đồng song cùng phun nước mới xuất hiện cái cầu vồng nho nhỏ, một mình hắn chưa đủ sức là hết sức bình thường.

“ Trương huynh, hôm qua ta tìm huynh, huynh đang bận nên không quấy rầy, giờ huynh có thời gian không , chúng ta bàn bạc chút công việc, bố cục Gia Dục Quan với phân công bách tính. Còn nữa, giờ Gia Dục Quan có hơn 500 dân rồi, ta chuẩn bị lập 5 lý, từ trong bách tính chọn ra 5 lý trưởng, rồi chọn 10 người võ nghệ cao cường làm nha dịch, lý trưởng do ta quản hạt, nha dịch thuộc về huynh, thế nào?”

“ Từ hôm nay trở đi, lão tử là huyện lệnh Gia Dục Quan, ngươi làm chủ bạ.” Trương Kiến Lương không có học vấn không có nghĩa là hắn ngốc, không để người khác đoạt quyền:

“ Huyện lệnh hay không huyện lệnh không cần vội, dù sao cần có bổ nhiệm của triều đình mới làm người ta phục được, không bằng huynh làm huyện úy, ta làm huyện thừa ...”

Bốp, một cú đấm giáng thẳng vào bụng Bành Ngọc, bành Ngọc cuống cuồng lùi lại, nhưng đã mất tiên cơ rồi, Trương Kiến Lương tấn công như cuồng phong bạo vũ, không cho hắn cơ hội thở.

Hắn có thể chắn được đòn đánh đơn giản của Trương Kiến Lương, nhưng lực đạo đả kích nặng nề khiến hắn sơ hở khắp nơi, giờ mới hối hận khi ở thư viện sao không rèn luyện cơ sở cho tốt.

Mặt trúng một cái tát, bụng trúng một quyền, mông trúng một đá, hắn văn vào cái lều cỏ mới dựng, kêu thảm liên miên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK